Giống như một ngọn núi lửa bỗng nhiên bùng cháy vậy.
Hành Quyển!
Năm xưa quyển này được Tần Ninh tạo nên từ Hỏa Ngục Thạch ở núi Liệt Ngục, chứa đầy hơi lửa nóng khủng khiếp và dữ dội.
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, nắm tay lại, nhỏ một giọt tinh học lên Vấn Quyển không chút do dự.
Trần Nhất Mặc cũng búng tay, bắn một giọt tinh học vào Hành Quyển.
Trong giây lát, mỗi người tách một đạo hồn phách ra dung nhập vào hai quyển đan điển.
Phút chốc, một hiện tượng kỳ lạ đột nhiên xảy ra.
Hai quyển đan điển phát sáng.
Vầng sáng ấy hóa thành một bức tranh cuộn.
Trong bức tranh cuộn là một thiếu niên nhỏ nhắn mặc đồ trắng đang dâng trà, dập đầu bái lạy với một người thanh niên mặc đồ trắng.
Dập đầu ba lần, lạy chín lần!
Nét mặt người đó đầy trịnh trọng.
Nhìn kỹ hơn, người thanh niên mặc đồ trắng chính là Linh Thiên Thần, Cửu Nguyên Đan Đế ở kiếp thứ năm của Tần Ninh.
Còn thiếu niên áo trắng thì không đeo lụa che mặt, khuôn mặt non nớt ẩn chứa đôi nét nhã nhặn, thư sinh nhưng lại làm người ta rất thoải mái.
Giờ phút này, Trần Nhất Mặc không khỏi xoay người nhìn hình ảnh trong đó, người bỗng run lên.
Chết rồi, chết rồi!
Trần Nhất Mặc quay sang nhìn Tần Ninh, mắt trợn trừng, người bắt đầu run cầm cập.
Tần Ninh chắp tay đứng trước hòn đá đen, nhìn hắn ta, cũng không nói gì.
Hắn đang chờ Trần Nhất Mặc tới quỳ lạy với mình!
Khi những cuốn đan điển dung hợp với nhau sẽ hiện ra cảnh bái sư năm xưa, đây là giao ước giữa Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Đệ tử nào hắn cũng để lại dấu hiệu không ai làm giả được để chờ đến ngày nhận nhau.
Cửu Nguyên Đan Điển chính là minh chứng hoàn toàn chân thật để hắn và Trần Nhất Mặc nhận nhau lần nữa.
Lúc này, ba con chó Đại Hoàng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt của Trần Nhất Mặc.
Lẽ nào là thật?
"Mặc Nhi!"
Tần Ninh đợi thật lâu vẫn không thấy Trần Nhất Mặc làm gì, mở miệng quát to.
Tiếng quát ấy khiến Trần Nhất Mặc tức thì hóa thành một tàn ảnh chạy mất dạng...
Tần Ninh: ???
Ba con chó vàng: ???
Cửu Anh: ???