Vẻ mặt Tần Ninh nghiêm túc, nghiêm nghị nói: “Uy lực của bản công tử, sợ rằng nàng không chống đỡ được!”
“Đã nghĩ kỹ rồi!”
Thời Thanh Trúc ôm chặt lấy Tần Ninh, hừ một tiếng rồi nói: “Chàng là phu quân của ta, lỡ như bị người khác cướp mất thì làm sao bây giờ?
Ta không muốn như vậy!”
Nhất thời, Tần Ninh nghẹn lời.
Vẫn là tuỳ duyên đi, hắn khẽ lắc đầu.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Tần Ninh dứt khoát đứng dậy, dùng một tay ôm Thời Thanh Trúc vào lồng ngực, đi thẳng về phía phòng ngủ.
Cảnh xuân sau rèm, gió đêm thoang thoảng.
Thỉnh thoảng, ánh trăng chiếu rọi giữa khe hở của hai chiếc rèm, dưới ánh trăng, hai bóng người quấn chặt vào nhau.
Đêm hôm ấy, trên chiếc giường nhỏ của lầu các, vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt suốt một đêm…Sáng sớm ngày hôm sau.
Những tia nắng ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ, khiến cho cảnh tượng hỗn độn trên giường không thể nào che lấp được.
Tần Ninh chậm rãi mở ra hai mắt, chỉ thấy một thân thể như rắn nước đang dán lên người mình.
Hắn vẫn không nhúc nhích, híp mắt thưởng thức người đẹp bên cạnh.
Khác với ba người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đã trưởng thành như nước mật đào.
Thời Thanh Trúc bị dừng lại ở thời thiếu nữ.
Nhưng mà…có một hương vị rất huyền diệu.
“Ưm…”, không bao lâu sau, Thời Thanh Trúc tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân đau nhức, không thể nào cử động bình thường được.
“Tỉnh rồi?”
“Ừm…”, Thời Thanh Trúc cúi đầu, đầu nhỏ dựa vào Tần Ninh, thốt lên một tiếng trả lời yếu ớt.
“Có lẽ hôm nay nàng không đi được đâu cả, ở trong này nghỉ ngơi mấy ngày đi!”
“Vậy chàng định đi đâu?”
“Nhà họ Linh”.
Tần Ninh thẳng thắn nói: “Trong quận Linh Tiên, nhị đệ ta vẫn còn nhiều việc phải làm, ở lại thành Phù Dung một thời gian dài cũng không tốt, hôm nay ta dẫn bọn họ đến nhà họ Linh nhìn xem”.
“Được”.
Tần Ninh đứng dậy, lộ ra dáng người cao gầy, sau khi mặc quần áo xong thì hắn quay đầu nhìn về phía Thời Thanh Trúc, mỉm cười nói: “Nhớ nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta trở về”.
“Vâng”.
Trong lòng Tần Ninh khẽ thì thầm: Chờ ta trở về, lại tiếp tục… Rời khỏi đình viện.
Chỉ thấy hai người Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đã đứng bên ngoài đình viện chờ đợi.
Mỗi ngày bọn họ đều đến thăm hỏi Tần Ninh, hai vị đồ đệ này ngày nào cũng không quên.