Mà lần này, trong các đại gia tộc hiển nhiên đã tồn tại những võ giả Ma tộc có cảnh giới cao hơn hắn ngụy trang thành con người!
Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy hơi đau đầu.
Nếu mở trận, mọi người tham chiến đánh nhau một hồi có lẽ sẽ không mấy khó khăn.
Nhưng mà bây giờ, xác định đối thủ cũng đã khá là gian nan.
"Diệp Nam Hiên, mất đi tung tích rồi à?", Tần Ninh nhìn về phía Giang Ngạo Tuyết, hỏi.
"Tám trăm năm trước!", Giang Ngạo Tuyết mở miệng: "Lúc ấy, đại nhân Cuồng Vương bảo muốn đi khiêu chiến các chủ của Nhất Kiếm các, Lý Huyền Đạo của thánh vực Thiên Kiếm, cuối cùng mất tích".
"Cũng chính vì thế, thánh vực Đại Võ đã chất vấn thánh vực Thiên Kiếm rất nhiều lần, nhưng bên phía thánh vực Thiên Kiếm bảo rằng không gặp Cuồng Vương".
"Cuồng Vương?"
Ôn Hiến Chi không nhịn được bèn nói: "Diệp Nam Hiên chẳng phải là Thánh Đế à? Sao lại không gọi là Cuồng Đế?"
Vừa thốt ra lời ấy, Ôn Hiến Chi nhanh chóng phản ứng lại, cho mình một cái tát.
Đồ ngu này!
Nãy hỏi cái gì thế hả?
Đời thứ ba của sư tôn là Cuồng Võ Thiên Đế, người đời gọi là Cuồng Đế, Diệp Nam Hiên vốn là đồ đệ của sư tôn, hiển nhiên sẽ không tự xưng là Cuồng Đế.
Đám người Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Hiến Chi, ai nấy cũng đều ngạc nhiên.
Đây là chuyện gì thế?
Sao vừa mới hỏi một vấn đề?
Rồi lại tự tát chính bản thân thế?
Ai có thể cho bọn họ biết đáp án không?
Giang Ngạo Tuyết giải thích: "Bởi vì sư tôn của Cuồng Vương chính là người khai sáng Võ Môn ở thánh vực Đại Võ, Cuồng Võ Thiên Đế, đại nhân Cuồng Vương tự nhận thấy bản thân mình thua kém sư tôn ngàng vạn dặm, nên trước giờ chưa từng xưng là đế!"
Ôn Hiến Chi cười cười nói: "Biết rồi, biết rồi, sư đệ tôn trọng sư tôn là chuyện tốt".
Vừa nói xong, nhìn thấy Tần Ninh trừng mắt nhìn mình, Ôn Hiên Chi giật mình rồi lại tự cho mình một cái tát.