Lúc này, Khương Ung cười nhạo nói: "Lăng Dận Nhiên, ngươi thành Tiểu Đế Tôn, cách ăn nói cũng khác trước rồi hả?"
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, năm đó nhà họ Khương ta ở thời vinh quang cũng chưa bao giờ sỉ nhục nhà họ Lăng ngươi".
Nghe thấy thế, vẻ mặt Lăng Dận Nhiên lại vô cùng lạnh lẽo.
"Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn".
"Thứ nhất, bó tay chịu trói, cắt nhường một nửa khu vực của Khương Nguyên Châu cho nhà họ Tề, việc này coi như xong".
"Thứ hai, ta giết ngươi, giết con của ngươi, giết cháu của ngươi, Khương Nguyên Châu sẽ bị nhà họ Tề ở Tề Châu xâm chiếm nuốt hết từng chút từng chút!"
Nghe thấy lời này, Khương Ung giật khóe miệng.
Bị người ta uy hiếp như vậy, có thể tưởng tượng ra trong lòng ông ta đang giận dữ như thế nào.
Lúc này Lăng Vân Phong lại đi đến bên cạnh tam thúc mình, nói: "Tam thúc, ta đã nghe ngóng được đại khái về chuyện chỗ này rồi".
"Nhà họ Khương vì trợ giúp nhà họ Linh, năm đó nhà họ Linh rất mạnh, bây giờ đã xuống dốc, trong khoảng thời gian này không ngừng vươn lên, chính là do tên này làm!"
Lăng Dận Nhiên cũng nhìn về phía Tần Ninh.
Nhìn thấy một vị Tiểu Đế Tôn như hắn.
Tần Ninh dưới áp lực của khí tức Đại Thiên Tôn lại không đổi sắc mặt , vẫn tỏ ra bình thản như cũ.
Nhân vật như vậy, không nói đến cái khác, chỉ là chút tâm tính này thôi đã không tệ rồi.
"Tần Ninh đúng không?"
Lăng Dận Nhiên lập tức nói: "Ta chưa bao giờ nghe nói đến trong đại lục Cửu Nguyên có thế lực nào có một vị thiên tài tên là Tần Ninh cả".
"Ngươi là người từ đâu đến?"
"Vì sao lại trợ giúp nhà họ Linh khuếch trương?"
Tần Ninh chỉ cười.
"Ta chính là Tần Ninh, không phải là ai cả, cũng không có bối cảnh gì cả".
"Trợ giúp nhà họ Linh khuếch trương cũng chỉ vì nghĩ đến các thế lực trong Cửu Châu quá hỗn loạn, ta muốn để nhà họ Linh trở thành mạnh nhất, xưng bá vùng đất Cửu Châu".
"Cũng vì chuẩn bị để sau này nhà họ Linh tiến quân về đại lục Cửu Nguyên!"