Tần Ninh nhìn Khương Hồng Lâm, chậm rãi nói: “Ta sẽ đến nhà họ Khương một chuyến, ngay sau khi tiêu diệt Vạn Độc Tông”.
Khương Hồng Lâm lấy làm kinh hãi.
Rốt cuộc tên Tần Ninh này đến từ đâu?
Lúc này, Tần Ninh tiến lên một bước, nhìn Độc Vạn Lý và bảo: “Suy đoán của ta chưa chắc đã đúng, có thể người đứng sau Vạn Độc Tông là những thế lực hùng hậu ở trung tâm Cửu Nguyên Vực...”
“Chẳng hạn như... Cửu Nguyên đan tông hoặc Thánh Đạo tông, cũng có thể là động thiên Huyền Nguyệt hoặc thánh địa Thanh Dương, biết đâu là Đà La cung thì sao?”
Độc Vạn Lý trào phúng: “Dù là thế lực nào thì ngươi cũng đâu còn sống để tìm hiểu!”
“Ngươi cho rằng chỉ cần một mình Lãng Thư Thành dẫn hơn một nghìn võ giả Đan Đỉnh môn tới là có thể tiêu diệt Vạn Độc Tông của ta ư? Hôm nay Vạn Độc Tông sẽ trở thành nơi chôn cất ngươi!”
Khói độc vòng quanh người Độc Vạn Lý trở nên đáng sợ hơn.
Lãng Thư Thành đứng cạnh Cơ Thi Dao, nói nhỏ: “Đại nhân, Độc Vạn Lý dùng độc rất điêu luyện, nếu chỉ có chúng ta thôi thì thật sự không giết được hắn đâu ạ, có thể sẽ tổn thất nặng nề...”
“Sao mà vô dụng thế không biết”.
Cơ Thi Dao lầm bầm: “Mọi ngày cho ăn tốn cơm tốn gạo, đến lúc quan trọng lại chả làm được tích sự gì”.
Lãng Thư Thành hốt hoảng cúi gằm mặt, không dám phản bác.
Cơ Thi Dao nói tiếp: “Bản cô nương mà không đang trong lúc cần kíp thì...”
Dứt lời, cô ta liếc mắt nhìn Duẫn Khả Vi.
Nhị sư huynh ngu ngốc chỉ biết phá là giỏi.
Sở dĩ cô ta dẫn nhị sư huynh theo là vì lỡ mình gặp chuyện thì còn có nhị sư huynh hỗ trợ.
Mà coi bộ không làm ăn gì được rồi.
Cơ Thi Dao nhìn về phía trước, nói: “Còn tên kia nữa mà, hắn cũng muốn báo thù đấy, không thể chuyện gì cũng để ta làm được, hắn hời rồi, cứ để hắn ra tay đi”.
Lãng Thư Thành nghe vậy bèn thoáng nhìn Tần Ninh đang đứng ở đằng trước.
Hắn?