“Nhìn gì đó?”
Thời Thanh Trúc vung tay hất nước về phía Tần Ninh, xấu hổ nói: “Mau giúp ta tắm rửa!”
“Được!”
Tần Ninh đi tới ôm Thời Thanh Trúc vào bồn tắm gỗ, cẩn thận chà lau thân thể nàng.
Một lúc lâu sau, Thời Thanh Trúc thốt ra một câu.
“Phu quân, ta có đẹp không?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Đẹp”.
“Trước kia ta đẹp hơn, hay bây giờ đẹp hơn?”
Nghe được những lời này, Tần Ninh cười nói: “Nàng của hiện tại vẫn là thiếu nữ năm nào, tuổi mười sáu mười bảy, đúng là một đóa hoa vừa chớm nở!”
“Sau này, nàng vẫn sẽ như trước, nở rộ hoàn toàn, trên thế gian này, không ai có thể tỏa sáng bằng nàng”.
“Chàng nói dối!”
Thời Thanh Trúc bám vào thành bồn tắm gỗ, quay người lại nhìn Tần Ninh, nở nụ cười gian xảo: “Vân Sương Nhi cùng với Diệp Viên Viên, còn có cả Cốc Tân Nguyệt nữa, nhất định là chàng cũng từng nói như vậy với bọn họ!”
Tần Ninh thân là cao thủ, hờ hững nói: “Bốn người các nàng, ai cũng không cần tranh nhau tỏa sáng với ai, bởi vì các nàng đều là những bông hoa khiến cho người ta chú ý nhất bên trong trăm loài hoa”.
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc nở nụ cười ngọt ngào.
Chỉ là thấy ánh mắt Tần Ninh đang dừng lại trên ngực mình, sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng, vội vàng dùng tay che ngực, xoay người sang chỗ khác.
Tần Ninh không khỏi nở nụ cười.
Cô bé này ở bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, vậy mà còn muốn chơi đùa tình cảm với hắn, trình độ vẫn còn quá non.
Sau khi tắm rửa, Thời Thanh Trúc thay một bộ váy dài màu trắng, thêu một vài nhánh hoa, nhã nhặn động lòng người.
Tần Ninh mở miệng nói: “Nàng tắm xong rồi vậy thì đến lượt ta!”
Nói xong, hắn bắt đầu chuẩn bị tắm rửa.
Quãng thời gian này ở trong núi cả ngày, quả thật là làm cho người cực kỳ khó chịu.
Nằm trong bồn tắm gỗ, Tần Ninh bỗng nhớ đến Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.
Trước kia đều là hai mỹ nhân động lòng người ấy giúp hắn tắm rửa…
Buông bỏ nhớ nhung, Tần Ninh bắt đầu tự hỏi.
Nơi này là quận Linh Tiên.