Tần Ninh nói: “Thế gian có bộ tộc Thiên Cẩu nhưng ngươi không phải thiên cẩu”.
Hắn vừa nói xong câu đó, con chó vàng ngơ ngác, còn Dịch Tinh Thần với Bạch Hạo Vũ đứng bên thì cười bò.
Con chó vàng hừ nói: “Ông đây chính là thiên cẩu, ta đã thức tỉnh vài lần rồi, mỗi lần như thế trong đầu luôn biến ra một con chó vô cùng to lớn, to như núi như biển ấy, mở miệng ra là nuốt cả ánh mặt trăng”.
“Trường hợp của ngươi là suy nghĩ viển vông rồi!”
“Đó là ngày nghĩ đêm mơ, mỗi ngày ngươi đều ảo tưởng như thế đấy”.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đả kích nó.
Tần Ninh quan sát con chó vàng kia, rồi lắc đầu nói: “Chắc là không phải, theo những gì ta biết về bộ tộc Thiên Cẩu thì không có ai như ngươi hết”.
“Nhưng mà ngươi cũng không phải là chó bình thường, ta cũng không nhìn ra ngươi thuộc loại khuyển thú có cấp bậc gì!”
Con chó vàng nói ngay: “Ta chính là thiên cẩu!”
Ngươi nói là gì thì cứ thế đi! Tần Ninh lười đôi co với nó.
“Ngươi nói tiếp đi”.
Tần Ninh nói.
Con chó vàng tiếp lời ngay: “Ta là thiên cẩu, Dương Vân lão tiên đã nhận ra sự bất phàm của ta, ta và ông ta đồng hành cùng nhau, đi qua rất nhiều nơi ở Tam Thanh tiên vực”.
“Sau đó, ông ta đột phá tới cảnh giới Tiên Hoàng, sau này đánh nhau với người khác nhưng lại đánh không lại người ta, thế là bị đánh tàn phế, bèn bỏ chạy tới đây trốn tránh, ông ta cô độc một mình đến chết, bỏ một người, à nhầm, bỏ một con chó như ta ở lại nơi đây...”
“Ta đã đợi ở đây mấy vạn năm!”
Thiên Cẩu tiếp tục huyên thuyên: “Thỉnh thoảng có người phát hiện ra chỗ này cũng bị ta dọa chạy, cũng chỉ có ngươi vô đạo đức phóng hỏa đốt ta thôi!”
Con chó vàng phe phẩy cái đuôi, phía dưới còn có chút lông bị cháy đen.
Tần Ninh nhìn đuôi nó, biểu cảm trở nên quái dị.
Nếu là thú tộc bình thường bị Bát Hoang Ly Thiên Viêm đốt thì ít nhất cũng phải bị lột da.
Nhưng con chó vàng này lại chỉ cháy đen một chút... điều này rất kỳ lạ.
Cho dù con chó này không phải là Thiên Cẩu thì cũng không phải hạng tầm thường.
Nó có thể khiến Tần Ninh không nhận ra giống chó gì thì sao có thể là chó thường được chứ! Con chó vàng nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Tiên hỏa của ngươi chắc khá tốt đấy, cho ta ăn được không?”
Cho ngươi ăn hả?
Nghe nó nói thế, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ hạn hán lời.
Vừa rồi nó còn bị thiêu đấy, nếu Tần Ninh tăng độ mạnh của lửa thêm chút nữa thì chắc là hôm nay có thêm món thịt chó rồi, thế mà con chó chết tiệt đó lại còn muốn nuốt tiên hỏa nữa! Tần Ninh hỏi: “Ngày thường cái gì ngươi cũng ăn à?”
“Đúng vậy!”
Con chó vàng nói với vẻ đương nhiên: “Nhiều năm qua, ta có thể ăn được gì thì đều ăn tuốt hết, những dược điền đó đều là lương thực của ta, còn có cả kho báu mà lão già để lại cũng đều bị ta ăn sạch rồi”.
“À không đúng, còn có mấy cái không ăn được thì ta sẽ không ăn”.
Nói đến đây, con chó vàng cảm thấy cái đuôi hơi rát bèn bỏ cái đuôi vào hồ nước.
“Éc éc...”, con chó vàng há miệng phát ra những âm thanh sung sướng.
“Một con chó như ngươi đợi ở đây không thấy cô đơn sao?”
Bạch Hạo Vũ chợt cảm thấy con chó vàng có chút đáng thương.
“Cô đơn là gì?”
Con chó vàng chân thành nói: “Mặc dù ta chỉ có một mình, nhưng tâm trí đã bay tới chân trời góc biển rồi, tâm tình này người trẻ tuổi như ngươi không hiểu đâu”.
Bạch Hạo Vũ bĩu môi.
Dù sao nếu là hắn ta thì sẽ không chịu nổi mất.