Mấy người đi dọc theo một cái khe lớn nhất, càng đi vào bên trong, cái khe càng thêm rộng rãi, nhìn qua giống như một con đường vô tận vậy.
"Tiếp tục...", Tần Ninh đi ở phía trước, mấy người không nhanh không chậm theo sau, dần dần không biết đã đi xuống vị trí sâu bao nhiêu rồi.
Cho đến cuối cùng, mấy bóng người đã xuất hiện ở vùng đất trung tâm những cái khe đó.
Thay vì nói nơi này là vùng đất trung tâm, không bằng nói nhìn như một đại lục vậy.
Khúc Phỉ Yên sử dụng hơn mười ngàn thanh đao kiếm, tản ra ánh sáng xung quanh phạm vi mười mấy dặm, nhưng ở giữa vùng đất trống rộng lớn mênh mông lại có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Lúc này Chiêm Viễn cũng trợn mắt há mồm.
"Cái này... Lúc trước ta đến cũng không thấy lớn như vậy...", Tần Ninh nói: "Trước đây ngươi chỉ thấy một phần đất nhỏ, nơi này đã từng tràn đầy vô số rễ cây...", "Đúng, đúng đúng đúng...", Chiêm Viễn đột nhiên kịp phản ứng, kinh ngạc nói: "Đúng là rễ cây, lúc ấy ta đã cảm thấy không đúng, những thứ thô to trong đất bùn núi đá kia không phải đá, không phải vàng, nhưng nhìn cũng không giống như là cây cối, nhưng bây giờ nghĩ lại... quả thật là như thế..."
Những thứ kia chính là rễ cây! Chẳng qua là Chiêm Viễn khẳng định cả đời này mình chưa bao giờ nhìn thấy rễ cây cường tráng như vậy.
"Đúng là thần kỳ...", Thạch Cảm Đương nói: "Rễ cây, rốt cuộc là cây gì?
Rễ cây to như vậy, còn rậm rạp chằng chịt, vậy thân cây trên mặt đất phải cao lớn che khuất bầu trời như thế nào chứ?"
"Sai rồi".
Tần Ninh lại nói: "Rễ cây dưới đất chằng chịt, truyền ra hàng ngàn hàng vạn dặm, nhưng nhìn trên mặt đất có thể chỉ là một bụi cây nhỏ thôi...", Tần Ninh cười nói: "Xem ra, ta có thể thấy lão già kia rồi!"
Lão già kia?
Tần Ninh vừa nói vừa đi tới trước mặt Thạch Cảm Đương, trực tiếp rút ra từng miếng vảy rồng.
"Đau...", Thạch Cảm Đương kêu thảm.
"Không chết được".
Tần Ninh cũng không để ý, sau khi rút khoảng trên trăm miếng vảy rồng hư ảo mới dừng tay.
Tần Ninh đi tới bãi đất trống, xếp những vảy rồng kia lên trên đất, bày thành hình dáng một con thần long.
Tần Ninh đứng yên ở đầu rồng, nắm chặt bàn tay lại, hồn phách rời khỏi thân thể mình, bám lên trên từng miếng vảy rồng.
Ngay sau đó, một cái bóng thần long hư ảo bay lên.
Chỉ là một con rồng nhỏ dài hơn một thước không ngừng bay lượn trong trời đất mênh mông này.
Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, không biết rốt cuộc Tần Ninh đang làm cái gì.
Hồi lâu sau, trong trời đất mờ tối có những ánh sáng xanh lấp lánh lóe lên.
Mà ngay sau đó, ba người Khúc Phỉ Yên đã nghe được tiếng động lạ thường.
Loại cảm giác đó cứ như là tiếng chặt đổ một thân cây vậy, ban đầu còn rất yếu ớt, nhưng theo thời gian qua đi, âm thanh đó càng ngày càng vang dội.
Cho đến cuối cùng, đơn giản là đất rung núi chuyển.
Rất nhanh trong thế giới mênh mông này đã xuất hiện một đoạn rễ cây, rễ cây khuếch tán ra, mang theo những tiếng làm người ta sợ hãi.
"Đậu má!"
Thạch Cảm Đương không khỏi kinh ngạc hô lên.
Thật đúng là cây! Rễ cây kia cứ như là mọc lên tận trời, quanh co khúc khuỷu, bề ngoài còn có mùi thơm của đất bùn.
Rất nhanh cả vùng trời đất mênh mông này đã trở thành thế giới do rễ cây tạo ra, thậm chí ba người Thạch Cảm Đương, Khúc Phỉ Yên, Chiêm Viễn đều cảm thấy, ở trong rễ cây này, bọn họ cứ như con kiến hôi vậy.
Thậm chí ngay cả con kiến hôi cũng không bằng.