Tần Ninh từ từ cười nói: “Thế nào, suy nghĩ rồi nói một chút coi, ta nếu như thoả mãn, nói không chừng thật sự sẽ để Cửu U đại lục cho các ngươi!”
Tần Ninh nói mấy câu này xong, ánh mắt của Đại Ma Đế lóe lên.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”, Đại Ma Đế âm u nói.
“Ta? Tần Ninh!”
Tần Ninh mỉm cười đáp.
“Mà ta nghĩ, món đồ các ngươi mong muốn đang ở địa tâm, các ngươi đã sớm phát hiện, nhưng lại không thể lấy từ trong địa tâm mà chỉ có thể lên mặt đất mới đạt được”.
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Nghĩ như vậy thì lại thành ra dễ hiểu”.
“Ngươi rốt cuộc là người nào?”
“Ta, Tần Ninh!”
Tần Ninh nói lại.
Đại Ma Đế lúc này cũng biến đổi sắc mặt.
“Giết!”
Một ngôn ngữ Ma tộc vào thời khắc này vang lên, Đại Ma Đế hạ lệnh.
Tiếng rít gào vang lên, mấy vạn chiến sĩ Ma tộc tuôn ra.
Nhìn đám chiến sĩ Ma tộc này, Tần Ninh nhếch miệng cười cợt.
“Thanh Vân tông, giết!”
Tiếng ầm ầm vang vọng, trên đài diệt Ma là sát khí xông thiên.
Mà giờ khắc này, không chỉ ở dãy núi Tuyệt Thiên.
Sông Địa U, ốc đảo Đại Vũ, ngũ mạch Phong Thiên, ngục cốc U Minh cũng bắt đầu khai chiến.
Bốn đại Ma tộc ở bốn đài diệt Ma khác cũng điên cuồng công kích, thề phải ép lui nhân tộc.
Mà võ giả tứ phương cũng sát khí xông thiên, thề phải ngăn cản những kẻ đó.
Hai bên không chết không ngớt, chẳng có gì để mà dài dòng với nhau.
Bên trong thông đạo của dãy núi Tuyệt Thiên, trên đài diệt Ma.
Mấy vạn người chém giết, máu nhuộm đỏ mặt đất, song phương đều có thương vong.
Tần Ninh lúc này xông lên tấn công tên Đại Ma Đế kia.
Thạch Cảm Đương cũng tấn công hai Tiểu Ma Đế, xuất thủ từng chiêu độc ác.
Mà Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi cũng động thủ, vô cùng nghiêm túc.
Lúc này hai cô gái không còn là người đẹp băng lãnh ngạo tuyết, giai nhân thanh thuần nữa, thân thể dính máu tươi, trở nên lãnh khốc vô tình.
Lúc này, mọi người đều dâng trào sát khí.
Oanh...
Một cái va chạm, Tần Ninh rút lui.
Tên Đại Ma Đế đối diện cũng lại hơi biến đổi sắc mặt.