"Sư tôn...", đang lúc Tần Ninh âm thầm tích lũy sức mạnh, một bóng người bay vút xuống.
Đó là Thạch Cảm Đương.
"Sao vậy?"
Tần Ninh nhíu mày hỏi.
Thạch Cảm Đương trả lời: "Cái thứ Tiên Tắc Thiên Pháp đồ bỏ đi này bắt người bằng cách nào thế ạ?"
Tần Ninh yếu ớt nói: "Tiên Nhân trên Thượng Tam Thiên lợi dụng vách ngăn bị suy yếu, quan sát mỗi một vị thiên tài, quan tâm đến thiên phú của ai là mang người đó đi".
"Ra là vậy!"
Thạch Cảm Đương gật đầu, tiếp đó giẫm một chân xuống đất bay vụt tới trước vách ngăn Tam Thiên.
Hắn ta đứng ở đó một lát rồi quay trở lại, đi tới bên ngoài Ô Linh Thiên Địa Tỏa ngồi xuống đất.
Khúc Phỉ Yên ra lệnh ngay: "Đứng lên, đi giết địch đi!"
Thạch Cảm Đương ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt đầm đìa nước mắt.
Khúc Phỉ Yên sững sờ, sau đó ngượng ngùng nói: "Ta có làm gì ngươi đâu, mới quát một câu thôi mà, khóc cái gì mà khóc...", Thạch Cảm Đương lau nước mắt nhưng lệ vẫn chảy ròng ròng, đột nhiên hắn ta gào khóc ỉ ôi.
"Họ không bắt ta!"
Hắn ta vừa gào câu này lên thì cả Khúc Phỉ Yên lẫn Chiêm Ngưng Tuyết đều sửng sốt.
Phải rồi nhỉ! Các thiên chi kiêu tử đến từ các tông môn, gia tộc lớn đều bị bắt đi.
Cả sáu người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Lý Nhàn Ngư cũng đều bị đưa đi.
Hơn nữa, sáu cái xúc tu quấn lấy sáu người họ đều rất to, điều đó chứng minh thực lực của Tiên Nhân để mắt tới sáu người rất mạnh.
Từ việc được Tiên Nhân có thực lực hùng mạnh để ý tới, có thể đoán được thiên phú của sáu người chắc chắn không tầm thường chút nào.
Thế nhưng Thạch Cảm Đương lại không bị bắt đi! Không hề có một xúc tu nào tới chọn hắn ta.
Bị bắt đi vào thời điểm này... thật sự rất lúng túng.
Nhưng không bị bắt thì càng không biết giấu mặt vào đâu! Khúc Phỉ Yên nói với giọng lạnh lùng và trong trẻo: "Sư đệ, hai bọn ta cũng không bị bắt đi này".
Thạch Cảm Đương nghe vậy tức thì tỉnh táo trở lại.
Phải rồi.
Hai vị sư tỷ này vẫn còn ở đây mà.
Không lâu sau, giọng nói Tần Ninh chầm chậm cất lên: "Hai người các ngươi đã là Hư Tiên rồi nên Tiên Tắc Thiên Pháp này không thể bắt các ngươi đi được, quy tắc của đất trời cũng không được".
"Oa...", nghe thấy lời giải thích này, Thạch Cảm Đương khóc rớt hết nước mắt nước mũi ngay tắp lự.
"Sư tôn...", Chiêm Ngưng Tuyết cạn lời: "Người xát muối vào vết thương của hắn làm gì thế ạ?"
Thạch Cảm Đương vừa khóc vừa nói trong đau khổ: "Sư tôn, con biết ngay người nói con là thiên tài cái thế gì đó, là thiên tài đến đại sư huynh và nhị sư huynh đều không sánh bằng là lừa con mà".