Nghe lời nói này, đám người Yến Quy Phàm để lộ ra nụ cười xấu xa.
“Các ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”, Vân Sương Nhi biết mình lỡ mồm, trừng mắt nhìn đám người.
Bùm…
Đúng lúc này, một tiếng nổ chợt vang lên.
Hai người tách ra, lúc này Địch Minh kia thở hổn hển, lực tinh thần sau lưng đã yếu đi rất nhiều.
“Con nhóc này mạnh thế!”, Địch Minh không nhịn được thầm mắng.
“Ta tới giúp huynh!”
Hạng Vân Thăng nhàn nhạt nói.
“Lấy nhiều nạt ít, các ngươi thú vị thật đấy!”
Vân Sương Nhi hừ một tiếng, sải bước tiến lên.
Hỗn độn thể của cô ấy, lúc trước, khi Tần Ninh nâng cấp đã giành được sự hỗ trợ cực lớn.
Tuy nói chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 8, nhưng mà một số phương diện của Hỗn Độn thể còn khủng khiếp hơn Cửu Chuyển Linh Lung thể.
Vân Sương Nhi vừa dứt lời thì bỗng chốc lao ra chém giết.
“Ngươi thì làm được trò trống gì!”
Hạng Vân Thăng nhìn Vân Sương Nhi, cười giễu: “Chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 8, đừng tự chui đầu vào chỗ chết”.
“Có phải là lao đầu vào chỗ chết hay không thì thử là biết!”
Vân Sương Nhi hừ một tiếng, kiếm Lạc Hà rút ra.
Lúc này, ánh kiếm của kiếm dài toát ra hơi thở khiến kẻ khác mê muội.
Hỗn độn thể, chân khí lưu chuyển, bỗng chốc bùng nổ.
Bốn người lao vào giao đấu.
Nhưng mọi người lại kinh ngạc phát hiện, Vân Sương Nhi, cảnh giới Linh Phách tầng 8 lại chống đỡ được đòn công kích của Hạng Vân Thăng.
Đây quả là điều khó tin! Khoảng cách giữa cảnh giới Linh Phách và Địa Võ có thể nói là một trời một vực, rốt cuộc, Vân Sương Nhi này làm thế nào để ngăn cản?
Ầm
Lúc này, bốn người đang giao đấu triền miên, liên tiếp ra tay không để cơ hội cho phe đối phương.
Nhưng Hạng Vân Thăng và Địch Minh dần phát hiện ra, hai cô gái này không phải dễ đối phó như chúng tưởng tượng.