Làm sao sư phụ chữa thương, người ta hôn mê đều là dáng vẻ thẹn thùng, ngượng ngùng vậy.
Hắn ta chữa thương cho phụ nữ, người ta vừa tỉnh lại đã trực tiếp cho một cái tát! Còn nữa, tên háo sắc Thần Tinh Dịch kia không biết chữa thương, thế nhưng lại có thể quyến rũ được phụ nữ, có cô gái nào mà nào không yêu hắn ta đến chết đi sống lại đâu.
Làm sao đến mình lại thay đổi hoàn toàn vậy?
Sau đó, lại qua mười ngày nữa, dược liệu mà Trần Nhất Mặc cần căn bản đã được chuẩn bị thỏa đáng.
Đương nhiên, bảy phần trong đó đều là Trần Nhất Mặc để lại cho mình, chỉ có ba phần là thật sự chuẩn bị để luyện chế tiên đan chữa thương cho Thánh Khuynh Nguyệt.
Sau khi có đầy đủ mọi thứ, Trần Nhất Mặc bắt đầu luyện chế đan giải độc.
Mỗi ngày hắn ta ở lại phủ đệ, ít nhất có mười vị Linh Tiên đỉnh cao ở bên cạnh không rời đi, đây vẫn chỉ là trong phủ đệ.
Ngoài phủ đệ còn có hai ba mươi người.
Đồng thời, vị nhị đương gia Thánh Hồng Vũ của thành Thánh Thiên cũng ở bên cạnh không rời.
Dù sao, bị một vị Địa Tiên nhìn chằm chằm, cho dù Trần Nhất Mặc là cường giả Linh Tiên đỉnh cao cũng không chạy thoát.
Sau khi bị Bạch Ưng đan sư kia lừa, Thánh Hồng Phi, Thánh Hồng Vũ đã hoàn toàn sợ hãi.
Bị lừa tài lực vật lực thì thôi.
Thế nhưng mạng sống của Thánh Khuynh Nguyệt mới là quan trọng nhất.
Vị đại tiểu thư nhà họ Thánh này nặng như Thái Sơn! Lại là qua mười ngày nữa, cuối cùng Trần Nhất Mặc đã chuẩn bị xong xuôi, đi vào trong khuê phòng của Thánh Khuynh Nguyệt lần nữa.
Trong phòng, bầu không khí có vẻ hơi xấu hổ.
Thánh Khuynh Nguyệt nằm nghiêng dựa vào đệm, sắc mặt nhìn rất yếu ớt, lúc đôi mắt đẹp nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phiêu dật của Trần Nhất Mặc, trong lòng có một cảm xúc không nói ra được.
"Trần đại sư, xin lỗi...", Thánh Khuynh Nguyệt không khỏi giải thích: "Khi đó ta... ta còn tưởng rằng là kẻ xấu gì đó...", kẻ xấu?
Ha ha! Ngươi là đại tiểu thư nhà họ Thánh, bị bệnh, toàn bộ Thánh phủ đều xoay quanh ngươi, làm sao có thể có kẻ xấu được?
Trần Nhất Mặc lười nói thêm cái gì.
Một cái tát kia quá mất mặt.
Xem ra sau này cách thức cởi quần áo chữa trị cho người ta vẫn không nên thử thì hơn.
Nếu không... mất mặt chết! "Ta chỉ là đan sư được phụ thân ngươi, nhị thúc ngươi mời tới chữa bệnh cho ngươi thôi, chữa khỏi cho ngươi là được".
Trần Nhất Mặc thản nhiên nói.
Không sai, muốn thể hiện thì phải trả lời như vậy! Nếu mình nói cái gì mà, à, không sao cả, Thánh cô nương có dung mạo như thiên tiên, bị Thánh cô nương tát một cái là may mắn của ta.
Vậy quá mất mặt! Trần Nhất Mặc lần lượt lấy đan dược mà mình chuẩn bị ra, chậm rãi nói: "Những tiên đan này là để chữa trị thương thế cho Thánh cô nương, tin chắc lấy cảnh giới Nhân Tiên của Thánh cô nương sẽ khôi phục rất nhanh".
"Chờ Thánh cô nương hoàn toàn khôi phục, ta cũng sẽ có thể rời khỏi thành Thánh Thiên!"
Thánh Khuynh Nguyệt nghe vậy thì gật đầu.