Nam tử áo trắng nghe vậy thì lại một phen sang chấn, hắn ta cũng không còn trông vĩ đại nữa, tự nhủ: "Nghe hay quá trời mà, hợp với thân phận của ta biết mấy. Tay cầm âm dương, định càn khôn, cửu trọng thiên địa, ta vi tôn, vừa ngầu vừa có vần, khôn và tôn quá vần, quá ngầu rồi còn gì!"
Nguyên Hổ tức sôi máu.
"Đã không tìm được Trần Nhất Mặc rồi còn đụng phải tên thần kinh nhà ngươi nữa. Rốt cuộc ngươi là ai?", hắn ta không nhịn nổi nữa: "Gì mà tay cầm âm dương, gì mà ta vi tôn chứ, đồ dở hơi!"
Giờ phút này, bóng người áo trắng suy sụp, ngồi xổm trên đỉnh núi, vẫn lầm bầm trong tư thế quay lưng với thế giới: "Sao lại dở hơi được... rõ là ngầu lòi thế mà..."
Nguyên Hổ tức chết đi được, quát: "Chán sống rồi chứ gì, khốn kiếp!"
Lúc này, nam tử áo trắng chậm rãi đứng dậy, từ từ xoay người lại.
Thân hình cao ráo như được đúc ra từ khuôn mẫu, làn da trắng nõn, hàng lông mày sắc như đao, sống mũi cao, đôi mắt đen như mực thì sáng ngời.
Nhưng từ sống mũi đi xuống lại là một tấm lụa trắng. Nó đã che khuất nửa gương mặt của hắn ta, dù dùng hồn thức cũng không thể thăm dò vào trong.
"Ta hiểu rồi!"
Thanh niên áo trắng hờ hững nói: "Không phải lời lẽ của ta chưa đủ ngầu mà do ngươi không cảm nhận được thôi, đồ ngu!"
Nhưng giờ đây, nhóm chín người Nguyên Hổ lại hơi run lên.
"Ngươi là..."
"Ngươi... Trần Nhất Mặc!"
Tất cả mọi người đều bất ngờ thấy rõ.
Đồ đệ của Cửu Nguyên Đan Đế, Trần Nhất Mặc đây mà!
Nghe nói vào bốn vạn năm trước chưa một ai nhìn thấy mặt mũi hắn ta thế nào. Mỗi lần lộ diện, Trần Nhất Mặc đều mặc một bộ y phục màu trắng sạch sẽ tinh khôi, thích đeo lụa che mặt nên không ai thấy được khuôn mặt của hắn ta.
Thậm chí, có một thời gian không ít người còn bắt chước cách ăn mặc của Trần Nhất Mặc, hết ăn lại uống, có điều sau đó Trần Nhất Mặc đã giết khá nhiều nên không còn ai dám giả mạo hắn ta nữa.
Không ai biết vì sao Trần Nhất Mặc phải che mặt.
Nhưng hiển nhiên điều đó đã trở thành đặc điểm nhận dạng của hắn ta.
Giờ phút này, nét mặt của nhóm chín người Nguyên Hổ đổi xoành xoạch.
Đi mòn gót sắt chẳng tìm được!
Vậy mà vừa vào Diêm Môn đã bắt gặp Trần Nhất Mặc rồi.
Người này ở trong Diêm Môn thật này, hắn ta vẫn chưa chết!
Một người đã mất tích mấy vạn năm nhưng vẫn còn giống như năm xưa, không thay đổi chút nào.
Tần Ninh nhìn về phía bóng người áo trắng kia, ngã nhào vào đống đất đá.
Lúc này hắn chẳng muốn làm gì cả.
"Mặc Nhi!"