Toàn bộ cung điện vô tận chậm rãi nhô lên từ bên trong đường hầm sâu.
Tiếng ầm ầm ầm không ngừng vang lên.
Cung điện không ngừng bay lên, như bị một bàn tay khổng lồ vô hình tóm lấy và rút ra từ trong bụi đất.
Cho đến cuối cùng.
Cung điện vô tận, cách mặt đất chín trượng, hoàn toàn dừng lại.
Những cung điện vô tận, giữa ảo và thực, khiến cho con người ta nảy sinh những ảo tưởng không rõ ràng.
Vào lúc này, tấm bảng hiệu kia đã hợp nhất thành một.
Ba chữ “Tam Dạ cung” thật lớn đang tỏa sáng rực rỡ.
Khi bảng hiệu hoàn toàn hợp nhất thành một, không còn một vết nứt nào, cánh cổng cổ xưa từ từ mở ra.... "Nó cứ như vậy mở ra sao?"
"Rốt cuộc đằng sau tấm bảng hiệu kia có bí ẩn gì?
Hay là Tần Ninh công tử đã làm gì đó?"
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?"
Một đám võ giả Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu đều sợ đến ngây người.
Những chuyện quỷ dị như vậy thực sự quá hiếm thấy.
Bọn họ đã nghiên cứu tới nghiên cứu lui, nghiên cứu rất lâu nhưng lại không thu hoạch được gì.
Tần Ninh chỉ nói ra ngoài tìm được nửa tấm bảng hiệu còn lại thì cung điện sẽ được mở ra.
Vào giờ phút này, đám người Phi Tử Chân, Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng đều lần lượt tiến đến.
"Tần công tử quả nhiên có kiến thức phi phàm, vấn đề khiến ta băn khoăn bấy lâu nay đã được Tần công tử giải quyết trong nháy mắt..." "Đúng vậy đúng vậy..." Trăm nghe không bằng mắt thấy.
Tần Ninh này thật sự rất có bản lĩnh.
Tần Ninh cười nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cùng nhau đi vào xem xét, lấy được thứ chúng ta cần, hòa thuận ở chung".
"Được được được".
Cánh cổng cung điện mở ra, võ giả của ba bên lần lượt bước vào.
Diệp Nam Hiên và Thần Tinh Dịch khi nhìn thấy Tần Ninh cũng có ý định tiến vào nơi này thì trong lòng khẽ động.
Thái độ của sư phụ đối với vùng đất cổ này luôn là… Có thứ tốt thì sẽ để tâm đến, nếu không có thứ tốt thì sẽ tỏ vẻ thờ ơ.
Sư phụ hình như có hứng thú với Tam Dạ cung này… Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của mấy người, Tần Ninh lập tức nói: "Tam Dạ cung, chủ nhân của nơi này là Tề Văn Dạ!"
Tề Văn Dạ?
"Tề Văn Dạ là con trai thứ ba của Tề Hồng Thiên, đảo chủ đảo Tề Thiên. Căn cứ theo sách cổ ghi lại, đây là một vị Tiên Hoàng!"
"Vị Tiên Hoàng này cũng cách Tiên Đế không xa, là con trai của Tề Hồng Thiên, thiên phú lại không tệ, được Tề Hồng Thiên vô cùng yêu quý. Ta thấy Tam Dạ cung này được bảo tồn rất hoàn hảo, chắc chắn sẽ có một số đồ vật tốt trong đó."
"Ít nhất, đối với các ngươi đều rất hữu dụng."
Nghe nói vậy, ánh mắt của mọi người đều sáng rỡ.
Bên trong Tiên giới, cảnh giới Tiên Vương nói thượng không thượng, nói hạ không hạ, ngược lại còn khá khó chịu.
Những năm gần đây, Thần Tinh Dịch và Diệp Nam Hiên đều phấn đấu tu hành, trở thành Tiên Vương sơ cấp, điều này đã rất hiếm thấy.
Nhưng cả hai đều muốn tiến thêm một bước nữa.
Mọi người của Trúc Diệp Tông đều đi theo đám người Tần Ninh tiến vào bên trong cung điện.
Vừa vào bên trong cung điện.
Thời gian trôi qua, tiên khí thiên địa cuồn cuộn tuôn ra, thậm chí từ ngoài cổng cung tiến vào trong cổng cung, tạo cho người ta ảo giác thời gian và không gian như bị tách ra.
"Tiên khí thiên địa rất nồng đậm!"
Thời Thanh Trúc cẩn thận nhìn xung quanh, không khỏi cảm khái: "Quả thực hiếm thấy có một vùng đất cổ cách đây hàng triệu năm còn được bảo tồn hoàn hảo như vậy."
Tần Ninh giải thích: "Vừa rồi trên tấm bảng hiệu của cánh cổng là một phương thức phong cấm, mặc dù tấm bảng hợp thành một khối, phong cấm cũng đã được giải trừ, nhưng thường những phương thức cấm chế đơn giản nhất lại chính là cấm chế được thiết lập phức tạp nhất."
Đây cũng không phải Tần Ninh nói bừa, mà là sự đặc biệt của đạo thiên địa.
Nhìn từ bên ngoài, Tam Dạ cung trải dài vô tận hàng chục dặm, một khi tiến vào cung điện, ngay cả rìa ngoài cũng không nhìn thấy được.