Thạch Cảm Đương tức thì bị đập lún xuống lòng đất.
“Ngoan ngoãn ở đó một tháng đi”.
Cốc Tân Nguyệt cười tủm tỉm, nói xong thì quay người rời đi.
Thạch Cảm Đương dạo này đúng là rất nghênh ngang.
Tưởng là đến Cảnh giới Thiên Vị liền có thể khinh thường nàng?
“Thằng nhóc này trước giờ đều vậy, cô so đo với nó, sau này nó vượt qua cô, nói không chừng sẽ đánh cô một trận đó!”
Tần Ninh lúc này cười híp mắt nói.
“Hắn ta dám à!”
Cốc Tân Nguyệt rúc vào người Tần Ninh, làm nũng nói: “Ta mà là người của chàng, hắn ta dám đụng đến ta thì sẽ phải hối hận cả đời”.
Tần Ninh lúc này mỉm cười, vẫn chưa đáp lại.
“Trong thời gian này, Viên Viên cùng Sương Nhi liên tiếp thăng cấp cũng là chuyện đáng mừng”.
“Với hai người bọn họ, ta đều nhìn thấu được và suy tư được ý nghĩa từ trong đó”.
“Nhưng với cô thì ta lại không thể nào thấy rõ được điều gì”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ta có một biện pháp có thể thử nhìn xem, không biết cô có muốn thử không?”
“Biện pháp?”
“Ừ!”
Tần Ninh cười nói: “Chắc cô cũng rất muốn biết rốt cuộc lai lịch của mình là gì đúng không?”
Nghe vậy, Cốc Tân Nguyệt gật đầu.
Hai người cùng nhau đi vào trong phòng.
Hai người ngồi trên giường nhìn nhau.
“Cởi quần áo ra đi!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
“Hả?”
Cốc Tân Nguyệt ngẩn ra.
“Làm sao? Lúc trước không phải rất chủ động hả, sao lần này lại sợ rồi?”
Cốc Tân Nguyệt hừ một tiếng, nói: “Ta mới không sợ, có điều chàng nói có biện pháp xem, nhưng sao lại đòi cởi quần áo?”
“Cô lại không hiểu rồi, mọi sự vật trên đời này đều là trần truồng mà tới lõa lồ mà đi”.
“Quần áo và đồ dùng hàng ngày chỉ là vật ngoài thân”.
“Cái gọi là sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, phong thái tuyệt thế cực kỳ quan trọng với phụ nữ đấy, nhưng sau vài tỉ năm thì cũng sẽ thành cái xác khô mà thôi!”
Cốc Tân Nguyệt nhìn chằm chằm Tần Ninh với ánh mắt hoài nghi.
“Chàng cứ làm cho ta cảm giác là đang nói bậy một cách nghiêm túc ấy”.
Cốc Tân Nguyệt nói xong thì lại nói tiếp: “Có điều, mặc dù là nói bậy, ta cũng tin chàng. Dù sao sớm muộn đều như nhau cả!”
“Đời này ta nói sẽ dựa vào chàng, chính là quấn quít không buông tha chàng!”
Tần Ninh cười, không nhiều lời.