Gần như là trong nháy mắt.
Bị giết toàn bộ.
Đám người còn đứng ở mép chỗ trũng nhìn thấy cảnh này cũng đã hoàn toàn luống cuống.
Tên này có gì đó quái lạ.
Dường như sau khi đi vào trong hồ, hái được hạt sen, đã mượn được sức mạnh bên trong huyết trì rồi.
Phải làm sao mới ổn đây?
Lúc này mọi người ở đây đều vô cùng hoảng sợ.
Sắc mặt Cảnh Dung càng thêm khó coi.
Mới chỉ trong chốc lát mà Cảnh Hạo Trung đã chết, Cảnh Vân Sênh cũng đã chết.
Vốn dĩ Cảnh Vân Sênh chỉ cổ vũ đám người xông lên giết, mình thì trốn ở phía sau cùng, nhìn thấy tình thế không ổn liền chuẩn bị rút về.
Thế nhưng vẫn không kịp.
Vẫn bị Tần Ninh giết.
Lúc này, mấy người Cảnh Dung, Tề Húc, Hồng Hãn đều không lên tiếng nữa.
Đồ đần cũng nhìn ra Tần Ninh đã dùng cách gì đó để hấp thụ sức mạnh kinh khủng từ bên trong huyết trì.
Nếu còn tiếp tục ra tay thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Đám người bị hạt sen hấp dẫn mà mặc kệ tất cả, lúc này đã bắt đầu an tĩnh lại.
"Tên này chỉ biết trốn ở bên trong huyết trì, không dám ra ngoài, nếu hắn dám ra, chúng ta nhất định có thể giết hắn!"
Một người đột nhiên cất giọng nói.
"Không sai, mọi người đừng phí công nữa!"
"Đúng rồi!"
Vốn dĩ những tán tu kia và nhà họ Cảnh, nhà họ Tề, Thiên Hồng Bang là hai phe khác nhau.
Bây giờ lại thành một phe.
Lợi ích thúc đẩy!
Tần Ninh cũng chưa bao giờ định cho rằng những tán tu này đều là người chính nghĩa gì hết.
Lúc này, cục diện giằng co.
Tần Ninh cười nói: "Nếu đã muốn đợi ta ra ngoài rồi mới giết ta, vậy thì cứ chờ đi, vừa vặn bên trong huyết trì này cũng không đơn giản, ta xuống dưới điều tra thêm đã".
"Nếu không sợ chết thì cứ tiến lên thử xem".
Nói rồi, cả người Tần Ninh rơi vào trong huyết trì tõm một tiếng, những bọt máu bốc lên trên huyết trì dần dần bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng giờ phút này, lại không ai dám đi vào thật.
Cái chết của hơn mười vị võ giả vừa rồi vẫn rõ mồn một trước mắt.
Lúc này ai dám đi chịu chết?