"Thể thư cũng như thế, bên trong ghi chép rất nhiều thuật luyện thế, lại còn có năng lực quỷ thần khó lường vô tận!"
"Cho nên?"
Trên mặt Lý Nhàn Ngư đầy vẻ tò mò.
Vậy thì tại sao muốn giết Thần sư huynh chứ?
"Ngươi không thấy ban nãy Thần Tinh Dịch đã gào thét thảm thiết thế nào ư?"
Tần Ninh sừng sộ quát.
Lý Nhàn Ngư vẫn chưa hiểu.
Giờ phút này, Thần Tinh Dịch kéo Lý Nhàn Ngư lại rồi thì thầm: "Thể thư bị ta phong ấn trong huynh đệ của ta!"
Khoảnh khắc ấy, Lý Nhàn Ngư như bừng nắng hạ.
Hết nhìn Thần Tinh Dịch rồi lại nhìn sang Tần Ninh, Lý Nhàn Ngư bất chợt đứng dậy, nhìn Tần Ninh rồi chắp tay nói: "Sư tôn, con thấy có thêm một sư huynh hay mất đi một sư huynh cũng chẳng có gì quan trọng, đệ tử xin cáo lui trước!"
Vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư đã lùi về phía sau mấy bước.
Thần Tinh Dịch tức thì hốt hoảng ra mặt.
"Sư tôn!"
Thần Tinh Dịch ôm đùi Tần Ninh khóc lóc kể lể: "Con thừa nhận con có một phần đánh cược trong đó, nhưng con cược đúng mà!"
"Nếu đệ tử không làm vậy thì những năm gần đây, thân xác và Thể thư của người đã bị không biết biết bao nhiêu người cướp đi rồi!"
"Thực lực của đệ tử bị phong ấn nhưng kể cả khi lão cổ hủ ra tay, muốn hành hạ đệ tử về thể xác để tra khảo mà cũng không tra được cũng chính vì con đã phong ấn Thể thư và thân xác tại nơi bí ẩn nhất trên cơ thể con đấy! Người nghĩ lại đi, đến người cũng không ngờ thì chắc chắn những kẻ đó cũng không ngờ, trừ khi con cắt thằng nhỏ của con thì bọn chúng mới biết được thôi".
"Câm miệng".
"Sư tôn...", Thần Tinh Dịch lấm lét nói: "Mặc dù cách này nghe hơi xấu xa nhưng vẫn rất có hiệu quả mà..." "Ngươi còn dám nói nữa à?"
Tần Ninh cố gắng làm bản thân giữ được bình tĩnh.
Hắn sợ bản thân không xoa dịu được tâm trạng sẽ đấm Thần Tinh Dịch một phát chết tươi mất.
Thần Tinh Dịch thấy Tần Ninh không nói gì bèn cúi đầu, lén lút liếc hắn rồi yếu ớt biện minh: "Sư tôn, dù gì hai thứ đó ở trên người con, chỉ cần hóa giải phong ấn của con là lấy được Thể thư và thân xác ra rồi, không cần người tốn công đi tìm nữa... Con nghe Nhàn Ngư sư đệ nói ngũ sư huynh của ta còn suýt làm thất lạc thân xác của người, khiến người phải đi tìm đấy thôi".
"Ha ha!"
Tần Ninh lạnh lùng cười: "Hai người các ngươi đều ngu xuẩn như nhau".
"Trước đây ta thấy Ôn Hiến Chi và Diệp Nam Hiên đã đủ ngu xuẩn rồi, chỉ có Thanh Vân và Huyền Đạo còn xem như tạm được, bây giờ xem ra ngươi và Trần Nhất Mặc còn ngu hơn cả bọn chúng nữa!"
Thần Tinh Dịch không dám phản bác.
Dù gì lỡ sư tôn nổi giận thì quỳ xuống xin tha, khóc lóc tỏ ra ấm ức là được rồi.
Trên đời này, cho dù có sư tôn không thương tiếc đệ tử của mình thì đó nhất định sẽ không bao giờ là sư tôn hắn ta.
Một khóc, hai khóc, ba khóc là sư tôn sẽ mềm lòng ngay.