“Ngươi thì hiểu cái gì?”
Võ Xương Nguyên lúc này quát lên: “Lục đại gia tộc năm đó thanh danh hiển hách, tọa trấn thánh vực Đại Võ, lục phương bá chủ tự tại cỡ nào chứ?”
“Hà cớ gì Võ Môn lại đòi giẫm lên đầu chúng ta để làm mưa làm gió?”
Võ Xương Nguyên phẫn hận nói: “Võ gia ta mạnh hơn Giang gia, Khúc gia bao nhiêu lần kia chứ? Vì sao bọn họ có thể ngồi chung mâm với chúng ta?”
“Vì sao có thể ngồi chung mâm?”
Tần Ninh quát lớn: “Võ gia từ đầu chí cuối đều đứng đầu lục đại gia tộc, Võ Môn được xây dựng ở Võ Châu, chẳng phải đã thể hiện tầm quan trọng của Võ gia hay sao?”
“Thôi đi!”
Võ Xương Nguyên cười nhạo: “Đó chẳng qua là vì sư đồ Cuồng Võ Thiên Đế lo sợ Võ gia mưu phản nên mới đặt Võ Môn ở Võ Châu, hòng áp chế Võ gia”.
Nghe vậy, Tần Ninh lập tức sải bước ra, cúi người nhìn Võ Xương Nguyên, giọng nói lạnh lẽo: “Lời này là ai nói cho ngươi?”
“Khỏi cần nghe người khác nói, là đệ tử Võ gia ta tự biết”.
Tần Ninh lẩm bẩm: “Bảy vạn năm rồi nhỉ? Bảy vạn năm rồi mà vẫn không xóa được thù hận giữa các ngươi sao?”
“Chỉ là, đến hôm nay, Võ Môn đã thành lập được bảy vạn năm, ta sẽ không đứng nhìn Võ Môn tứ phân ngũ liệt đâu”.
“Ngươi?”
Thần Viễn Chinh cười ha ha nói: "Bằng vào cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn như ngươi, đối phó được ba chúng ta đã là lợi hại rồi, nhưng ngươi có thể ngăn được Thánh Hoàng đỉnh cao, cường giả Thánh Tôn hay sao?”
“Chỉ cần ta muốn, ta sẽ có thể”.
Tần Ninh nhìn ba người, thản nhiên nói: “Từ ban nãy cho đến giờ, nhìn thấy các ngươi làm ta hiểu ra rất nhiều chuyện”.
“Đã vậy, ba vị, lên đường bình an!”
Tần Ninh tuyệt đối không định để lại ba người này làm nhân chứng gì cả.
Tiếp theo đây, hắn định làm gì, cũng không cần nhân chứng.
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt một tay, trong nháy mắt, đá lớn đổ xuống, định bao phủ toàn thân ba người.
Phanh phanh phanh...
Nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ trầm thấp đột nhiên vang lên.
Đá từ trên trời còn chưa giáng xuống tới nơi thì đã bị nổ tung thành bột mịn.
Mà giữa đám bột mịn, mấy bóng người bỗng nhiên xuất hiện, có ba người vọt về phía Tần Ninh, còn ba người thì bay về phía Võ Xương Nguyên, Thần Viễn Chinh, Phụng Tùy.
Tần Ninh lúc này không nói hai lời, vung tay ra.