Kỳ Quân đột nhiên vung tay ra, giữa trời đất, dường như mọi lực lượng vô tận đều đọng lại vào giây phút này.
Nhưng trong nháy mắt ngàn cân treo sợi tóc.
Một bóng người cầm một thanh đao trong tay bay lên trời, tóc dài bay múa, khí tức trong cơ thể cuồn cuộn lan ra, hừ một tiếng nói: “Ác đồ giả dối, đừng hòng làm sư phụ ta bị thương!”
Diệp Nam Hiên xuất hiện, từ trên xuống dưới cơ thể có từng uy lực Vương giả khủng bố lượn lờ, làm cho người ta cảm được một sự cô độc như trong trời đất này chỉ có một mình ta.
Một đao khủng bố giống như khai thiên lập địa, chém cả mặt trăng mặt trời.
Khi một đao này chém ra, sát khí khủng bố cũng dao động lan ra.
“Đây là...”, thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đó là một vị Tiên Vương sơ cấp đi?
Nhưng giờ phút này, hắn ta lại dám cầm đao chém về phía một vị Tiên Hoàng?
Đây là... Muốn chết sao?
Trong đống đá vụn một chỗ nào đó ở phế tích, một con chó vàng trừng to mắt nhìn một màn này, hoảng sợ nói: “Tên ngốc này không muốn sống nữa sao”.
Đại Hoàng nói xong liền cắn chặt răng, vung móng lên, một cái bát vỡ xuất hiện.
“Đây chính là một tiên khí Hoàng phẩm mà Dương Vân lão tiên lấy được năm đó, mặc dù đã vỡ nát nhưng hy vọng nó có thể cứu ngươi một mạng đi!”
Nói xong, Đại Hoàng vung móng ra.
Cái bát vỡ phát ra những tiếng nổ, bay về phía Diệp Nam Hiên.
Mà cùng lúc đó, Kỳ Quân cũng choáng váng.
Tên nhóc này! Đang muốn chết sao?
Chỉ là một tên vừa mới vừa bước vào cấp bậc Tiên Vương sơ cấp, vậy mà lại dám ngăn cản Tiên Hoàng như ông ta?
“Sư phụ ngươi?”
Kỳ Quân hừ lạnh nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ giết ngươi trước, để xem sư phụ ngươi làm như thế nào!”
Vừa dứt lời, lực lượng cả người Kỳ Quân bùng nổ ra.
Ông ta vung tay lên, lực lượng hùng hồn khổng lồ trực tiếp giáng xuống đất.
Ầm ầm ầm... Trong trời đất, những tiếng gầm rú bùng nổ ra.
Diệp Nam Hiên và đao phong bị một chưởng đánh rơi xuống đất, chấn động tạo ra bụi bặm vô tận, không biết sống chết.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không thể không nói, Tiên Vương này đúng là quá có dũng khí! Không ngờ lại dám cầm đao xông tới trước mặt một vị Tiên Hoàng, đó không phải dũng mãnh, mà là ngu ngốc.
Những tiếng gầm rú không ngừng vang lên.
Trong đống bụi bặm cuồn cuộn, mọi người đều đưa mắt nhìn lại.
Một chưởng này hẳn là đã đánh chết tên kia đi?
Bụi bặm dần tản đi, trên mặt đất chỉ còn một bóng người nằm chổng vó.
Bên ngoài cơ thể của hắn ta đầm đìa máu tươi, nhưng vẫn còn có sức sống.
Không chết?
Mọi người sửng sốt.
Kỳ Quân cũng nhíu mày lại, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Diệp Nam Hiên có một cái bát đồng vỡ nát, Kỳ Quân càng nhíu chặt mày hơn.