“Các ngươi biết cái đếch gì!”
Có đệ tử lập tức nói: “Ta nghe nói bốn chiến trường khác tử thương thảm trọng, chúng ta là bởi vì có tông chủ chém giết linh cảnh Niết Bàn nên mới được như vậy. Cửu U đại lục này ngoại trừ tông chủ ra thì có ai làm được?”
“Đúng thế!”, Lại có người nói: “Hơn nữa đan dược của tông chủ liên tiếp xuất hiện, vừa đủ cho chúng ta ăn, bằng không, ngươi có thể khôi phục nhanh mà tiếp tục chiến đấu như vậy sao?”
“Thanh Vân tông chúng ta bây giờ trở thành người cầm đầu đại lục, tông chủ càng là cái thế vô địch”.
Một đám người lúc này đã coi Tần Ninh thành thần.
Ở nơi xa hơn, Tần Ninh khoanh chân cố định, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Thạch Cảm Đương đứng vây quanh.
“Sư tôn, còn Tịnh Ma Châu to cỡ quả trứng gà nữa không?”, Thạch Cảm Đương cười khì khì nói: “Nếu có, con nghĩ ăn thêm một hai viên nữa là có thể đến linh cảnh Niết Bàn”.
Thạch Cảm Đương thăng cấp, càng chiến càng hăng, trong lúc chiến đấu cũng giúp hắn ta càng chắc chắn hơn về con đường của mình.
Thêm vào thần hiệu của Tịnh Ma Châu, hắn ta cảm giác mình thật sự có thể đột phá đến linh cảnh Niết Bàn.
“Trừ phi có thêm vài tên Đại Ma Đế khác!”
Tần Ninh cười mắng: “Ngươi ấy, trải qua thêm mấy trận chiến đấu nữa rồi mới nên đột phá, tham đồ mà liều lĩnh, cẩn thận căn cơ bất ổn”.
“Con biết mà...”, Thạch Cảm Đương nhếch miệng cười đáp.
Sư tôn đúng là thần!
Trận chiến diệt ma chín vạn năm trước, hắn ta cũng tham gia.
Khi đó vô cùng thê thảm.
Sư tôn năm đó xưng bá ở Cửu U, một người trấn giữ một đường thông đạo, giết được Ma tộc trong lòng đất, nghe tin đã sợ mất mật.
Nhưng bốn đường thông đạo khác tổn thất thảm hại trầm trọng.
Khi đó hắn ta và Tần Ninh trấn thủ một đường.
Mà bây giờ nhìn thấy Tần Ninh dẫn dắt Thanh Vân tông đánh một trận, không chỉ là bản thân vô cùng cường đại.
Lại càng không biết làm sau có được từng viên gọi là Tịnh Ma châu, giúp đỡ đệ tử Thanh Vân tông khôi phục thực lực.
Sư tôn đa không giống với chín vạn năm trước.
Nhưng là hùng mạnh hơn, càng không thể tưởng tượng nổi.
“Đây chỉ là trận chiến ban đầu, Ma tộc điều động làn sóng thứ hai mới là công kích mãnh liệt nhất”.
Tần Ninh lúc này mở miệng nói: “Chống được làn sóng thứ hai thì có thể còn làn sóng thứ ba”.
“Nhưng dựa theo hai lần làn sóng trước mà nói, làn sóng Ma tộc thứ ba nếu không có cách nào xông phá thì sẽ lựa chọn rút lui”.
“Cho nên, phía sau mới là khó khăn nhất”.
“Ừm!”
Thạch Cảm Đương gật đầu, nói: “Nói như vậy, sư tôn chỉ cần có thể lấy ra ngày càng nhiều Tịnh Ma châu, lối thông đạo này của chúng ta, không thành vấn đề”.
“Ừm!”
Tần Ninh lại nói: “Ta chỉ là lo lắng cho bên ngục đài U Minh kia…”
Ầm…
Tần Ninh còn chưa nói xong, đột nhiên một tiếng nổ rung trời lở đất vang lên.