Tần Ninh nhận hắn ta là đồ đệ từ tám vạn năm trước, cái tên này biết cái đếch gì!
Nhưng Tiên Hàm lại càng sửng sốt hơn.
Dương Thanh Vân được Tần Ninh thu làm đồ đệ từ chín vạn năm trước kia mà, cái tên này còn đến sớm hơn cả Dương Thanh Vân ư? Không thể nào!
Hai người đều mơ hồ trong lòng.
Phong Vô Tình lúc này đứng ở bên cạnh thì lại không biết nói gì.
Hai người này không có ai lo lắng Tần Ninh sẽ xảy ra chuyện à?
Một là huynh đệ, một là đồ đệ, thật sự không lo lắng gì à?
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa lớn của lầu các bị mở ra, Tần Ninh thản nhiên đi ra.
“Tần công tử”.
“Sư tôn!”
“Ca!”
Lúc này, mấy người đều đi ra phía trước.
Giang Y Y quan tâm hỏi: “Tần công tử, ngươi không sao chứ? Tĩnh lão đã nói gì với ngươi vậy?”
“Sư tôn không sao chứ ạ? Nếu người lát nữa mà không đi ra thì con sẽ xông vào ngay, tìm lão già kia tính sổ!”, Ôn Hiến Chi bắt đầu ồn ào nói.
Tiên Hàm cũng nói: “Ca, ông ta có làm gì huynh không? Lão già kia cậy mình giỏi giang nên mới lên mặt, bắt nạt thanh niên chứ gì?”
Lúc này, đám Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu, Giang Ngạo Tuyết, Phong Vô Tình đều há hốc mồm.
Hai tên này... diễn giỏi lắm!
Hai người ban nãy còn nói chuyện phiếm, bây giờ lại tỏ vẻ lo lắng tột độ.
Tần Ninh nhìn cả hai, mỉm cười: “Diễn hay lắm, diễn tiếp đi!”
Ôn Hiến Chi cùng Tiên Hàm đều lúng túng cười.
“Yên tâm, Tĩnh lão chỉ dặn dò ta vài câu, rằng tuổi trẻ thì không nên kiêu căng quá, cần trưởng thành hơn thôi”, Tần Ninh cười nói: “Các ngươi đi so tài đi!”
Giang Tiểu Tiểu cùng Giang Y Y nhìn Tần Ninh với vẻ khó tin.
“Sao? Một ông già như ta lại còn có mặt mũi đi bắt nạt tiểu bối nữa à?”
Lúc này, một giọng nói rõ ràng vang lên.
Giang Tĩnh chậm rãi đi ra, khôi phục vẻ uy nghiêm ban đầu, nói với đám người Giang gia: “Giải tán cả đi!”
Đám đệ tử Giang gia chỉ cảm thấy không thể tin.
Giang Tử An thì càng thêm kinh hãi.
Bỏ qua?
Thật sao?
Giang Tĩnh lúc này nhìn Giang Tử An, từ từ nói: “Tử An, ba người Giang Tùng Giang Bách Giang Hòe chèn ép Tiên Hàm, ngươi có biết chứ?”
“Tĩnh lão...”
“Ba người này bị tước bỏ tư cách thi đấu, cúi mặt vào tường hối lỗi trăm năm!”
Giang Tĩnh tùy ý nói.