Tần Ninh trấn an nói: "Chắc hẳn là không sao đâu".
Dương Thanh Vân đã từng nói, ban đầu bọn họ bị tiên nhân ở tiên giới trói đi, có người âm thầm ra tay, chặt đứt mánh khóe ép buộc bọn họ của tiên nhân.
Mà phối hợp với những gì gặp được ở tiên giới mấy năm gần đây, dưới đáy lòng Tần Ninh cũng thoáng có suy đoán.
Chỉ có điều không thể chắc chắn được.
Có lẽ chỉ khi đã đến được tiên vực Thái Thần hắn mới có thể tìm hiểu cho kĩ.
Tần Ninh không khỏi nhớ đến Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, Khúc Phỉ Yên, Khương Thái Vi, Chiêm Ngưng Tuyết… Không biết mấy người bọn họ hiện tại ra sao rồi.
Tiên giới mênh mông, đã lỡ tách ra thì không thể tìm lại dễ dàng như vậy được.
Khương Thái Vi, Trần Nhất Mặc đều đang ở tiên vực Đại La, hắn không có lo lắng gì.
Những phu nhân đệ tử khác… Thì khó mà nói rồi.
Nhất là mấy vị đệ tử kia… Tiên giới mênh mông, biết tìm tới khi nào mới được một người đây chứ?
“Đêm đã khuya rồi, đi ngủ…”, bàn tay Tần Ninh vung lên, ánh đèn trong nhà chợt tắt.
“Chàng làm gì đó?”
“Làm nàng!”
“...” “Vết thương trên người chàng đâu?”
“Kinh mạch và xương đã được nối lại rồi, tuy nhiên cũng không chắc chắn cho lắm. Nhưng mà chút chuyện này vẫn cứ không thành vấn đề!”
“Có thật không?”
“Đương nhiên…”, đêm đến.
Không chút tiếng động.
Thế nhưng chậm rãi lại có âm thanh vang lên.
Chỉ có điều tất cả thanh âm đều đã bị che giấu bên dưới lớp Cách Âm trận của căn phòng này, không lọt ra ngoài dù chỉ một chút.
Vấn đề này, năm đó khi Dương Thanh Vân chế tạo căn mộc lâu cũng đã từng cân nhắc qua.
Chỉ là cứ làm như vậy, khi sắc trời đang dần sáng lên.
“A…”, một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ bên trong gác xép.
Ngày hôm sau, buổi sáng.
Dương Thanh Vân cùng Lý Nhàn Ngư vội vã chạy đến.
Bên trong mộc lâu.
Tần Ninh dựa vào sự nâng đỡ của Vân Sương Nhi mà khập khiễng bước ra.
“Sư phụ…”, Lý Nhàn Ngư thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Mấy ngày nay sư phụ hồi phục rất nhanh, từng viên Tịnh Ma Tiên Đan được uống vào, đã có thể xuống đất đi bộ, ít nhất trông không khác gì so với người bình thường.
Tại sao bây giờ lại đi khập khiễng rồi?
Dương Thanh Vân đứng bên cạnh không nói tiếng nào, ngẩng đầu lên nhìn trời, giả vờ như không thấy.
Lý Nhàn Ngư, ngu quá đi thôi! Nếu như là Thần Tinh Dịch có ở đây thì chắc chắn sẽ không hỏi ra vấn đề khiến cho người ta lúng túng lại không biết nên trả lời thế nào như vậy.
Tần Ninh mặt không đỏ tim không đập mạnh, chỉ bình tĩnh đáp: “Ngày hôm qua cảm thấy thân thể đã phục hồi không còn vấn đề gì, cho nên mới thử tu hành Tiên Quyết, kết quả tiên khí vận chuyển khiến cho kinh mạch và xương cốt chịu không nổi, gây tổn thương xương chân…”, Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Sau này sư phụ đừng nôn nóng như vậy nữa, có con với đại sư huynh ở đây, về sau cũng không cần sư phụ phải ra tay…” “Ừm”.