Bỏ qua Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc không nó, tu vi tăng lên rất nhanh, khiến người ta phải hâm mộ.
Bởi vì Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc tu hành rất khắc khổ, vô cùng chăm chỉ.
Nhưng Thần Tinh Dịch... Một người đàn ông thối mỗi ngày đi đóng cọc khắp nơi, vậy mà lại gần bằng Diệp Nam Hiên hắn ta.
Điều này đúng là đáng giận! “Sư phụ còn gặp được ai nữa?”
“À, lúc trước ở Đại La tiên vực gặp được Trần Nhất Mặc, lại tìm một sư nương nữa cho ngươi”.
Tần Ninh lập tức nói: “Ta không rõ về thực lực bây giờ của Mặc Nhi lắm, ta cũng rời khỏi Đại La tiên vực lâu rồi”.
“Lúc ở Thái Thượng tiên vực đã tìm được Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư, còn có Sương Nhi cũng ở Thái Thượng tiên vực...”, Diệp Nam Hiên không quan tâm Tần Ninh có bao nhiêu phu nhân, thứ tự như thế nào, hắn ta chỉ quan tâm đến đệ tử của Tần Ninh, đến sư huynh đệ của mình.
“Nhàn Ngư thì sao?”
“Cũng là Tiên Quân trung phẩm”.
Tần Ninh nói: “Mấy năm nay thì ta không rõ lắm”.
Mấy năm nay?
Mấy năm có thể tăng lên được bao nhiêu chứ?
Trong lòng Diệp Nam Hiên càng thêm vui vẻ.
Thoải mái quá! Tên khùng thích làm lố Trần Nhất Mặc kia tuyệt đối không bằng hắn ta.
Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư cũng đều yếu hơn hắn ta.
Cảm giác này đúng là thoải mái! Rất thư thái! Tần Ninh lấy ra một ít nước thuốc, xoa lên lòng bàn tay, sau đó úp lên mặt.
Qua một hồi lâu, bên má hắn nhìn có vẻ không còn sưng vù lên nữa, ít nhất cũng bớt đỏ đi rồi.
Diệp Nam Hiên vẫn quỳ dưới đất, không dám đứng lên.
Lúc này chỉ cần nhận sai, chỉ cần tỏ ra đáng thương, sư phụ căn bản sẽ không nỡ đánh hắn ta.
Nếu tỏ ra cứng đầu với sư phụ, tuyệt đối sẽ bị đánh rất thảm.
Ầm... Đang lúc sư đồ hai người đang trò chuyện, đột nhiên trong trời đất vang lên một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.
Cả sơn cốc dường như đều run rẩy.
Khí tức khủng bố bùng nổ ra.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Ba người Tần Ninh, Diệp Nam Hiên, Ninh Tùy Vân lập tức đi ra khỏi nhà cỏ.
Bên trong sơn cốc, những người khác cũng đều xuất hiện.
Một tiếng nổ vang vừa rồi kinh thiên động địa, khiến người ta phải hoảng sợ.
Sao lại thế này?
Tần Ninh nhìn thấy mặt đất xung quanh sơn cốc đều xuất hiện những vết nứt, trên vách núi bốn phía cũng có vô số hòn đá vụn rơi xuống.
Ầm! Lại một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền ra.
Giờ phút này hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ đi tới.
“Xảy ra chuyện lớn rồi”.
Bạch Hạo Vũ cả kinh kêu lên: “Ngoài cốc có người đang mạnh mẽ phá phong ấn!”
Cấm chế ngoài sơn cốc chính là do Dương Vân lão tiên để lại, thứ mà Tiên Vương để lại phải mạnh cỡ nào chứ?
Vậy mà có người lại đang phá trận! Ít nhất cũng phải là một vị Tiên Vương.
“Gâu gâu gâu...”, lúc này Đại Hoàng chạy như bay đến giống như một tia chớp màu vàng, hét lớn: “Lão Tần lão Tần, có người tấn công, ta dẫn ngươi chạy, tốc độ của ta nhanh, Tiên Vương cũng không đuổi kịp”.
Chạy cái đầu ngươi! Tần Ninh hỏi: “Có nhìn thấy là ai không?”
“Là đại quân của Hàn Mị tộc và đại quân Cảnh Hoả tộc, ít nhất mấy trăm đến ngàn người...”, vừa nghe thấy lời này, Bạch Hạo Vũ trêu ghẹo nói: “Ngươi không bắt bọn họ được sao?”
“Ngươi ngốc à!”
Đại Hoàng bác bỏ: “Tiên Vương dẫn đầu, ta bắt được cái đầu ngươi ấy”.