Nhà họ Linh kinh ngạc.
Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên khiêu chiến.
Rồi lại đến hắn khiêu chiến hai vị Tiểu Thiên Tôn, cho dù không muốn đánh cũng phải xuất chiến.
Hứa Lâm Thiên và Tần Ninh đứng trong võ trường.
Trọng tài bên sân lúc này cũng không biết nên nói gì.
Tần Ninh cười nói: “Trận đấu này không cần trọng tài, cuộc chiến sinh tử, đến khi nào một bên chết thì thi đấu kết thúc”.
Mấy vị trọng tài nhà họ Dương đều lần lượt lui về.
Tần Ninh nhìn về phía Hứa Lâm Thiên, khẽ cười nói: “Tiểu tử mạo phạm, nhưng mà…cũng không còn cách nào khác”.
Khuôn mặt Tần Ninh mang theo vẻ bất đắc dĩ.
“Bởi vì ta muốn giết ngươi, cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp này để cho ngươi xuất chiến”.
Một lời vừa dứt, bốn phía vang lên tiếng xôn xao.
“Sư tôn của các ngươi, thật đúng là đủ ngông cuồng…”, Dược Thập bĩu môi nói.
Một vị Đại Chí Tôn, cho dù là hậu kỳ, mà dám nói như vậy với một vị Tiểu Thiên Tôn, thì gần như là đã cận kề cái chết, là hành động điên cuồng.
Diệp Nam Hiên trực tiếp nói: “Đây không phải là ngông cuồng, mà là tự tin, Tiểu Thiên Tôn là cái thá gì, đứng trước mặt sư tôn ta không đáng nhắc tới”.
Lý Huyền Đạo cùng lặng lẽ đồng quan điểm, gật gật đầu.
Dược Thập hoàn toàn không còn gì để nói với hai người.
Sùng bái?
Đây quả thực là si mê được không! Dược Thập lại nhìn về phía Thời Thanh Trúc, nói: “Cô không lo lắng cho sư tôn của mình sao?
Ta thấy để cô ra tay mới tốt”.
Thời Thanh Trúc mang vẻ mặt tò mò nhìn Dược Thập, kinh ngạc nói: “Vì sao ta phải ra tay?
Nếu như ta ra tay, hai phát ba phát là đã đánh chết cái tên kia rồi, như vậy thật nhàm chán…”, Dược Thập nhìn ba người bọn họ, xem như là hoàn toàn cạn lời.
Quả nhiên không phải người chung đường, không thể cùng quan điểm.
Bốn người này, từ tận đáy lòng đều là người không sợ trời không sợ đất.
Chỉ là tuy rằng nói thế nhưng Dược Thập cũng hiểu được.
Tần Ninh không ngốc, không có khả năng tự đi chịu chết.
Rốt cuộc là người kia lấy đâu là tự tin để dùng cảnh giới Đại Chí Tôn hậu kỳ khiêu chiến cảnh giới Tiểu Chí Tôn tầng một?
Trong võ trường.
Hứa Lâm Thiên nhìn về phía Tần Ninh, không hề có ý nghĩ khinh địch.
Ai cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, Tần Ninh dám khiêu chiến ông ta, không phải là tự tìm đường chết mà là nắm chắc phần thắng.
Mặc dù không biết sự chắc chắn của Tần Ninh từ đâu mà ra.
Chỉ là…không thể khinh thường được! Dần dần, bên ngoài thân hình thẳng tắp của Hứa Lâm Thiên, mặt ngoài quần áo xuất hiện một bộ giáp mềm.