Hai người Diệp Viên Viên và Tần Ninh trợn mắt há mồm nhìn về phía Thời Thanh Trúc.
Diệp Viên Viên quay đầu lại nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Chàng vừa mới nói không thể uống nhiều, nếu uống nhiều thì sẽ như thế nào?"
".."., Tần Ninh lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Rượu này rất bổ, nếu uống nhiều thì sẽ còn đáng sợ hơn Cửu Chuyển Cự Dương đan…", "Ợ..."., vào lúc này, Thời Thanh Trúc ợ một tiếng, cầm hồ lô trong tay, lắc lắc nói: "Trong này còn có rất nhiều, rượu này quả thật rất nồng, uống xong toàn thân nóng hừng hực.."., Diệp Viên Viên không nói nên lời, nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Hay là… ta ra ngoài trông chừng cho hai người?"
"..."., Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, quan tâm nói: "Nàng cảm giác thế nào?"
"Không có cảm giác đặc biệt gì cả, chỉ cảm thấy hơi nóng hơn một chút, nhưng cũng không có suy nghĩ nào khác".
Tần Ninh thở dài nói: "Xem ra bao nhiêu năm qua nàng là một người có tửu lượng tốt, không phải do rượu vô dụng".
Diệp Viên Viên đứng bên cạnh ngược lại có chút thất vọng.
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên với vẻ mặt kỳ quái.
Tiểu nương tử có chuyện không ổn! Có cái gì đó không đúng! Diệp Viên Viên lập tức nhìn về phía bức bích họa, nói: "Còn có cái gì?"
"Để ta đến nhìn xem".
Nói xong, Tần Ninh cầm lấy bức bích họa.
Bên trong sơn cốc của bức bích họa có một hồ nước, trong hồ nước tràn ngập ánh sáng.
Tần Ninh trực tiếp dùng lòng bàn tay nắm lấy, hồ nước chuyển động, cầm lấy được một thanh kiếm.
Sau một khắc, thanh kiếm rời khỏi bức bích họa, rơi vào trong tay Tần Ninh.
Thanh kiếm dài ba thước, trong suốt như pha lê, mỏng như cánh ve sầu, giống như một khối băng, tỏa ra hàn khí lạnh như băng.
"Đây là… Vô Cấm Nguyên Hàn Thiết".
Tần Ninh lập tức nói: "Vô Cấm Nguyên Hàn Thiết là nguyên liệu chính chế tạo ra cái chuôi của tiên kiếm Vương Phẩm".
Trường kiếm nhanh chóng tản ra khí lạnh, bao trùm lên cánh tay của Tần Ninh một màn băng sương.
Tiên khí Vương Phẩm, bây giờ hắn đang thuộc cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên giới, cũng không có tư cách điều khiển.
"Đưa cho nàng trước".
Tần Ninh đưa tiên kiếm cho Diệp Viên Viên.
Diệp Viên Viên cầm tiên kiếm trong tay, khí thế trong cơ thể run rẩy, khí lạnh trong thanh kiếm dần bị ngăn cản.
"Tuyết Vương kiếm!"
Diệp Viên Viên nhìn hai chữ nho nhỏ được khắc ở dưới chuôi kiếm.
"Tuyết Vương kiếm?"
Tần Ninh cau mày lại, sau đó nói: "Ta từ trong sách cổ biết được, Tuyết Vương kiếm chính là tiên kiếm do Tiên Vương dưới quyền Tề Hồng Thiên sử dụng, cực kỳ lợi hại. Hóa ra nó có dáng vẻ như vậy…", “Những điều đọc được từ sách cổ....”, "Rốt cuộc chàng còn biết được bao nhiêu nữa?"
Diệp Viên Viên không nói nên lời.
"Cũng khá nhiều…”, Tần Ninh cười nói: "Đời thứ chín, ở Tiên giới, thân là Hồn Vũ Thiên Tôn, chuyên môn của ta là hồn thuật".
"Nếu muốn hiểu biết hồn thuật thì phải đọc sách cổ trong khắp thiên hạ. Mấy trăm ngàn năm qua, ta vẫn luôn không ngừng đọc sách".
Nghe nói như vậy, Diệp Viên Viên không khỏi nhìn từ trên xuống dưới Tần Ninh.
"Tại sao lại nhìn ta như vậy?"
"Ta chẳng thấy chút dáng vẻ nào của người đọc sách trên người chàng cả!"
Diệp Viên Viên tỏ vẻ nghi ngờ.
"Như ta đã nói, đó là ở kiếp trước của ta, bây giờ sách đều chứa trong đầu, đương nhiên kiếp này ta không cần đọc rồi".
Diệp Viên Viên vẫn có chút không tin.
Khi quay sang nhìn lại Thời Thanh Trúc, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vào giờ phút này đỏ bừng, chiếc cổ trắng như tuyết có chút ửng hồng.
Diệp Viên Viên lập tức nói: "Chàng thật sự không cần giúp nàng ấy trút lửa sao?
Ta có thể ở bên ngoài trông chừng giúp chàng, một canh giờ đủ không?"
Tần Ninh trưng ra vẻ mặt không nói nên lời.
"Có phải nàng đã bị Dịch Nhi và Nam Hiên ảnh hưởng quá, đúng không?
Trước kia nàng cũng không như vậy!"