Nguyệt Thu Vân quát lạnh.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Đây chỉ là một góc mà chúng ta nhìn thấy thôi”.
Cổ Cửu thành là như thế.
Huyết Minh thành cũng như thế.
Chắc chắn sẽ còn có nhiều chỗ khác giống vậy.
Cả Tiên Giới rộng lớn cỡ nào chứ.
Giống như biển Nam Thiên có rất nhiều đảo nhỏ, hơn mấy vạn mấy chục vạn người trên một đảo nhỏ biến mất chỉ trong một đêm, cũng sẽ không khiến ai nghi ngờ cả.
Nhưng... tưởng tượng ra còn tồn tại rất nhiều nơi như thế này nữa, trong lòng không ít người đều rét run.
Dị tộc và sinh linh trong Tiên Giới là hai sự tồn tại khác nhau.
Đấu tranh nội bộ trong Tiên Giới chung quy lại vẫn là Nhân tộc Thú tộc tranh đấu chém giết, chỗ nào có người sẽ còn có tranh đấu, đây là điều không thể thay đổi.
Nhưng dị tộc không phải tranh đấu, bọn họ không chỉ chinh phục, bọn họ còn biến người khắp nơi thành nô lệ, lại có thể hủy diệt khắp nơi.
“Các ngươi đã thấy chưa?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Đây là lí do vì sao ta nhất định phải tiêu diệt dị tộc!”
“Vương Tiêu!”
“Ngươi muốn trở lên mạnh mẽ, ngươi muốn thành vương thành hoàng, ta cũng sẽ không có ý kiến gì!”
Tần Ninh cất cao giọng quát: “Nhưng ngươi lựa chọn con đường này, ta không đồng ý!”
Vật đổi sao dời.
Chiến tranh ở trong Tiên Giới, cho dù là Nhân tộc hay là Thú tộc, trên thực tế đều là thế giới đang trở nên mạnh hơn, đó là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng dị tộc xuất hiện lại muốn khiến thế giới này bị hủy diệt.
Không tìm được phong thần châu, bọn họ sẽ còn chậm rãi tìm kiếm như ban đầu, nhưng nếu tiêu tốn nhiều năm tâm huyết mà vẫn không tìm được thì sao?
Vậy bọn họ sẽ bất chấp bất cứ giá nào.
Giao phong thần châu ra?
Càng không thể! Tần Ninh không chút nghi ngờ.
Một khi mình giao phong thần châu mà đám dị tộc đang cần ra, các nhân vật lớn sau lưng dị tộc, đám thần linh kia tuyệt đối sẽ giết người diệt khẩu.
Phong thần châu liên lụy đến cái gì, Tần Ninh không biết.
Nhưng nó có thể cắn nuốt khí huyết dị tộc để hóa thành đan dược tinh thuần, điều này đã không tầm thường rồi.
Có thể khiến phụ thân không thể không rời khỏi thế giới Thương Mang.
Còn có thể làm cho các nhân vật lớn ngoài thế giới cho dù phải trả giá lớn thế nào cũng phải đưa đám thuộc hạ đến để tìm kiếm.
Điều này đủ để chứng tỏ hạt châu này quý giá thế nào rồi.
Một khi Tần Ninh giao nộp phong thần châu cho bọn dị tộc thật thì sẽ không còn gì có thể ngăn cản những nhân vật tai to mặt lớn đứng sau bọn chúng nữa. Như một lẽ tất yếu, chúng sẽ tiêu diệt đại thế giới Thương Mang, biến thế giới này thành cát bụi.
Đến lúc đó, hàng tỉ vạn sinh linh sẽ biến thành tro tàn, chẳng còn gì trên trần đời này nữa.
Giờ đây, chính vì phong thần châu vẫn còn tồn tại trong đại thế giới Thương Mang nên bọn dị tộc mới ném chuột sợ vỡ bình như vậy.
Vương Tiêu nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững chất vấn: "Trên thế gian này tồn tại hàng tỉ vạn sinh linh, số lượng thương vong do các cuộc tranh chấp giữa những thế lực lớn tại biển Nam Thiên hằng năm lên đến hàng ngàn hàng vạn, tại sao ngươi không tỏ ra từ bi bác ái đi?"
"Còn đứng đây giả vờ làm Bồ Tát sống làm gì?"
Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt của Tần Ninh trở nên lạnh lùng, hắn không nói một lời nào.
Kế Bạch Phàm bước lên một bước, quát mắng: "Vương Tiêu, ngươi nói cái quái gì vậy hả?"
"Lúc này chúng ta nô dịch bọn dị tộc như nô lệ thì sau này cũng có thể chúng sẽ xem chúng ta như nô lệ, đây mới là vấn đề cơ bản nhất. Đến cả lão tử cũng thấy được điều đó, hà cớ gì một người thông minh như ngươi lại không nhận ra chứ?"
Vương Dã cũng sừng sộ quát: "Vương Tiêu, những thế lực trong Tiên Giới mâu thuẫn lục đục thế nào là chuyện của nội bộ Tiên Giới, nhưng bọn chúng đặt chân vào đây thì bản chất của sự việc đã thay đổi rồi!"
"Bây giờ chẳng qua ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng với bọn chúng nên chúng mới không giết ngươi thôi. Nhưng trong tương lai sau này, một khi ngươi không còn giúp ích được gì cho chúng nữa thì thể nào chúng cũng không tha cho ngươi đâu!"