"Sư tôn...", thấy Tần Ninh đã tỉnh, Thạch Cảm Đương vội vàng hỏi: "Con sao thế này?"
Lúc trước mọc vảy rồng thì thôi, giờ còn mọc cành cây ra nữa.
Dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này nhìn gớm chết đi được.
Tần Ninh an ủi: "Không sao đâu, những năm nay ngươi lo tập trung hấp thu là được. Khi đã đến cảnh giới Hư Tiên, hấp thu hết những sức mạnh này rồi thì tự nhiên sẽ ổn lại thôi".
Thạch Cảm Đương tỏ ra không tin.
Lúc này, Tần Ninh đứng dậy nhìn thân cây thô to, cười nói: "Lão già kia, làm phiền ngươi rồi".
Một gương mặt già nua hiện ra trên thân cây Thế Giới, khóc thút thít nói: "Lỗ chết ta rồi".
"Cái này có đáng là gì đối với bản thể của ngươi đâu, bớt ở đây khóc than đi".
Tần Ninh lập tức nói: "Rồi một ngày nào đó cha ta cũng sẽ trở lại, đến lúc đó, ngươi sẽ lại là công thần của tam giới, hễ cha ta lấy được thứ gì hay ho là sẽ bồi bổ cho ngươi, được quá còn gì?"
Cây Thế Giới không hề thấy vui vẻ gì khi nghe Tần Ninh nói vậy.
Bây giờ, ông ta thật sự hy vọng Mục Vân mau mau trở lại, nếu không thì ông ta sẽ bị bóc lột đến sức cùng lực kiệt tại thế giới Thương Mang này mất.
Trong Thương Mang rộng lớn này.
Đại lục Vạn Thiên được xem như một thể thống nhất.
Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên, ba thiên hợp lại được gọi chung là thế giới Cửu Thiên.
Thương Mang Vân Giới cũng là một giới! Ông ta là cột sống thế giới của cả tam giới, nếu ông ta tiêu đời thì thế giới Thương Mang sẽ sụp đổ.
Nhưng một người đóng vai trò cực kỳ quan trọng như ông ta lại chẳng hề được người ta nâng niu chút nào.
Tần Ninh nói tiếp: "Phiền ngươi chuyển lời cho mẹ ta, ta vẫn ổn, chẳng mấy nữa sẽ trở về nên bà ấy đừng lo lắng quá".
Cây Thế Giới nghe thấy câu này thì sắc mặt trở nên kỳ lạ, không lâu sau, ông ta nói: "Thôi người nói thẳng với bà ấy đi ạ..." "Hả?"
Tần Ninh ngây ra.
Mà đúng lúc này, thân hình cây Thế Giới bỗng run rẩy dữ dội. Ngay sau đó, cả mặt đất cũng chấn động mãnh liệt, từng rễ cây nổ tan tành.
Trong nháy mắt, dường như cả mảnh trời nơi đây sắp sửa sụp đổ hoàn toàn.
Khí tức kinh khủng ấy như muốn nuốt chửng cả bốn người Tần Ninh, Khúc Phỉ Yên, Thạch Cảm Đương và Chiêm Viễn.
"Có chuyện gì vậy?"
Thạch Cảm Đương sợ hãi thốt: "Chao ôi, lão cây tức điên lên rồi à?"
Ầm ầm... Không lâu sau, cây cối xung quanh nổ tung, khắp thiên địa bắt đầu chấn động.
Tần Ninh đứng trên rễ cây to nhất, ngẩn người.