Tần Ninh mỉm cười đáp: “Hai người này à? Xem ra cuối cũng cũng nhận được bảo vật kim linh rồi”.
...
Trong đại sảnh ở tầng một của tháp cổ.
Tần Ninh nhìn hai người này.
Công chúa Linh Lung nhìn Tần Ninh, mỉm cười.
“Tại hạ là công chúa Linh Lung của cương quốc Linh Lung, Tần công tử có phong thái khiến người ta thật khâm phục!”
Công chúa Linh Lung cười nói: “Nghe nói Tần công tử có một tấm lệnh bài của Bách Hoa tông, ta cũng lại có lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc, có thể trao đổi chứ?”
“Đương nhiên là được!”
Tần Ninh gật đầu đáp.
Lấy vật đổi vật, luôn hướng đến sự bình đẳng.
Trao đổi lệnh bài xong, Tần Ninh đem lệnh bài Lãm Nguyệt cốc giao cho Thánh Thiên Viêm.
“Ta đã làm xong chuyện mà ta đồng ý với phụ hoàng ngươi rồi đó!”, Tần Ninh lãnh đạm nói: “Những ngày tiếp theo cứ ở bên cạnh ta, ta đảm bảo cho ngươi được an toàn, đưa ngươi ra ngoài!”
“Cảm ơn Tần công tử”.
Thánh Thiên Viêm lúc này phấn khích không thôi, lệnh bài của Lãm Nguyệt cốc!
Tông môn hạng hai cũng chỉ có mười mấy bên tham gia lần Người được chọn này, lệnh bài cũng có mấy chục cái, hắn ta có được một đã đủ lắm rồi.
“Đây là... hoàng tử Kha Vũ nhỉ? Không biết ngươi đến để làm gì?”
Kha Vũ nhìn Tần Ninh, cười ha ha nói: “Nghe nói Tần công tử có lệnh bài Xích Vân tông trong tay, không biết Tần công tử muốn đổi lấy vật gì?”
“Bảo vật kim linh!”
Tần Ninh lại nói: “Mà phải là ta ưng mới được”.
“To gan!”, một thanh niên ở bên cạnh Kha Vũ tức thì quát lên: “Hoàng tử nhà ta làm giao dịch với ngươi đã là khách sáo lắm rồi, ngươi thật sự cho rằng bản thân giết được Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên liền trở thành vị trí trong mười người đứng đầu bảng Thiên Anh đấy à?”
“Có to gan hay không thì ta không biết, nhưng lấy vật đổi vật đương nhiên phải là khi cả hai bên cảm thấy thích hợp!”
“Ngươi...”
“Câm miệng!”
Kha Vũ lúc này trầm giọng quát lên, lập tức nhìn sang Tần Ninh và nói: “Tần công tử, ta có một bức tranh, có lẽ Tần công tử sẽ thấy thích thú. Ta tình nguyên chia sẻ nó với Tần công tử để đổi lấy lệnh bài Xích Vân tông trong tay Tần công tử”.
“Bức tranh?”
Nghe vậy, Tần Ninh đáp: “Ta không hứng thú với tranh ảnh”.
“Cũng chưa chắc!”, Kha Vũ nói, rồi mở tranh ra: “Đây là bức tranh cương quốc Thiên Hà ta lấy được sau nhiều lần thăm dò bên trong Đại Hoang Cổ. Bức tranh này có liên quan đến một chỗ di tích, có thể là vị trí nơi tôn giả Đại Hoang tọa hóa. Mà nghe nói sau khi tôn giả Đại Hoang tọa hóa thì thân thể biến thành Đại Hoang tôn cốt. Nếu có thể dung hợp Đại Hoang tôn cốt thì xương cốt của võ giả sẽ tăng lên gấp trăm lần”.
Đại Hoang tôn cốt?
Công chúa Linh Lung bên cạnh cũng sửng sốt.
“Haha, ngươi biết làm ăn thật đấy”.
Vân Sương Nhi không khỏi cười khẩy: “Cầm một bức tranh ra trao đổi với công tử nhà ta, hơn nữa lại là chia sẻ, khác gì không công nhận lộc?”
Kha Vũ không nóng giận, đáp: “Đây chính là một nơi có giá trị vô giá, nếu như được tiến vào bên trong di tích thì sẽ đạt được tài nguyên vô tận!”