Giờ phút này, Kha Viêm Vũ như đã hóa điên, hai mắt hắn ta long sòng sọc, giận dữ quát mắng: "Tần Ninh, nếu biết có ngày hôm nay thì ngay lúc ngươi nhập môn ta đã giết ngươi rồi, giết ngươi rồi..."
Vị đạo tử này đã trở nên điên loạn.
Liễu Văn Truyền ở đằng sau cũng ớn lạnh khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Tần Ninh đáng sợ chết đi được.
Lúc vui thì có thể nhã nhặn, hiền lành, từ tốn đấy, nhưng giết người thì không bao giờ chớp mắt đâu.
"Hoàn Khải Minh, ngươi đừng vội, rồi sẽ đến lượt ngươi thôi".
Thế rồi Tần Ninh quay sang Kha Viêm Vũ, nói tiếp: "Ta sẽ làm từ từ thôi, ta có cả nghìn, cả vạn cách cạy miệng ngươi ra mà".
Tần Ninh cầm Long Hoàng Thập Tự Kiếm, lại rạch một đường ở ngực hắn ta để lấy tim, rồi rạch một đường ở đùi để lấy các kinh mạch ra...
Qua một lúc, Kha Viêm Vũ như bán sống bán chết.
"Ta nói!"
Thật lâu sau, hắn ta mới thoi thóp lên tiếng: "Ta nói..."
Nghe thấy câu này, Hoàn Khải Minh tức thì biến sắc.
Kha Viêm Vũ nói nhỏ đến mức không thể nào nghe thấy.
Tần Ninh lại gần hắn ta, nghe từng câu một, vẻ mặt lúc thì thoải mái, lúc thì căng thẳng.
"Ta đoán cũng gần đúng rồi".
Sau cùng, Tần Ninh thở ra một hơi, nhìn về phía Kha Viêm Vũ và cười hỏi: "Chịu nói sớm thì có bị ăn hành đâu nào?"
Giữa lúc đó, hắn đi tới trước mặt Hoàn Khải Minh.
"Ta nói, ta nói tất".
Hoàn Khải Minh run rẩy bảo.
"Đừng vội".
Không ngờ Tần Ninh giơ kiếm lên, vừa rạch lên người hắn ta một đường vừa bảo: "Ta sẽ tra khảo ngươi trước, muốn nói gì thì để sau đi".
Tiếng kêu gào như heo bị cắt tiết vang lên.
Đến khi Hoàn Khải Minh như một con chó chết, mình mẩy bê bết máu thì Tần Ninh mới dừng tay.
"Kha Viêm Vũ đã khai tất cả những gì hắn biết rồi, nếu như lời khai của hai người không thống nhất thì ta sẽ giết các ngươi."
Giờ phút này, Hoàn Khải Minh tưởng người đang đứng trước mắt là một tên ác quỷ chứ không phải Tần Ninh nữa.
Giọng nói lí nhí vang lên.