"Nhận ta làm chủ đi!"
Tần Ninh lúc này cười nói: "Vừa hay ta đang thiếu một con thú cưỡi!"
"Muốn chết!"
Ánh mắt của hung thú Cửu Anh lúc này hung ác độc địa.
Tần Ninh vẫn cười nói: "Sao phải như thế làm gì? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?"
Nói xong, hai tay Tần Ninh huy động, từng luồng ấn kỳ được ngưng tụ vào lúc này.
Xì xì xì...
Trong chớp nhoáng này, từng thanh âm đột nhiên vang lên.
Dưới đáy hồ.
Từng cây ngân châm ầm ầm rung động.
Hung thú Cửu Anh thấy cảnh đó thì lộ vẻ cười nhạt.
"Chỉ là linh cảnh Hóa Âm mà cũng ngông cuồng đòi trấn áp ta? Phá chuyện tốt của bản tôn, ta muốn ngươi phải đền mạng".
Nói xong, chín cái đầu của hung thú Cửu Anh nhìn chằm chằm vào Tần Ninh.
"Ngươi biết đây là đâu không?"
"Cây thánh Thiên Hòe, tự mình trưởng thành, cả ngày lẫn đêm hấp thu linh lộ thiên địa, hội tụ thành cái hồ này".
"Mà từng phiến lá của cây thánh Thiên Hòe giống như ngân châm, sắc bén không gì sánh được".
"Ta nhớ không lầm thì trong cơ thể của hung thú Cửu Anh ẩn chứa thủy và hỏa linh khí".
"Thủy và hỏa linh khí ở bên trong cơ thể ngươi chắc là phân biệt rõ ràng, ai đi đường kẻ đó”.
"Nhưng nếu thủy cùng hỏa... tự nhiên rẽ lối rồi dung hợp, vậy ngươi nói bản thân ngươi... có thể cứ như vậy mà tiêu đời không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của hung thú Cửu Anh trở nên cẩn thận.
Tần Ninh vung tay lên.
Vụt vụt vụt...
Trong khoảnh khắc, từng cây ngân châm từ dưới đáy hồ xông lên.
Cây ngân châm kia lóe ra ánh bạc, trong nháy mắt chui hết vào cơ thể Cửu Anh.
Rống...
Một tiếng rống lộ ra vẻ đau đớn vang lên, chấn động thiên địa.
"Bản tôn thiêu chết ngươi".
Cửu Anh lúc này phẫn nộ đến mức tận cùng.
Mở miệng phun ra từng luồng khí hỏa long.
Nhưng lúc này, nhìn thấy hỏa long đánh tới, Tần Ninh chỉ đứng im bất động.
"Ặc...."
Đột nhiên, cổ của hung thú Cửu Anh vang lên tiếng lục bục khàn khàn.
Hỏa long hơi ngừng lại.
Phanh...