Tần Ninh lại nói: "Số con chắc là khắc cha khắc mẹ đấy, hai người không sao là phúc lớn mạng lớn rồi".
"Thằng ranh này..." "Con đùa thôi, con đùa thôi".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Cơ mà quay trở lại vấn đề, cha không cần kiểm tra ám hiệu với con mà đã biết con là con trai của cha, con đã trở lại rồi ư?"
"Do trực giác mách bảo thôi".
Lâm Uyên cười nói: "Trực giác là một thứ gì đó rất chuẩn xác".
Trực giác! Lâm Uyên không nói nhiều về chuyện này, hỏi tiếp: "Vậy còn kiếp thứ sáu, kiếp thứ bảy thì sao?"
"Con cũng chưa biết nữa, con mới từ Thượng Nguyên Thiên đến Tây Hoa Thiên, xử lý xong vài chuyện của Ma tộc thì hay tin của hai người, nên con chạy đến đây luôn đây”.
"Còn kiếp thứ sáu và kiếp thứ bảy, bọn hắn... chắc sẽ không sao đâu!"
"Dẫu sao Chiêm Ngưng Tuyết và Khúc Phỉ Yên cũng đáng tin...", nói tới đây, Lâm Uyên lập tức hỏi: "Dịch Nhi thì sao?"
"Tiểu tử thúi kia bị người ta phong ấn, đến tận bây giờ vẫn không biết là ai làm, cơ mà đã phá giải phong ấn rồi, chỉ có điều thực lực yếu hơn chút thôi ạ".
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi".
Lâm Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu tử kia khôn khéo lanh lợi, con thu nó làm đệ tử cũng là phúc phận của con đấy!"
"Gì cơ?"
Tần Ninh sửng sốt.
Phúc phận của ta?
"Ôi cha ơi là cha, cha bị nhốt tới ngu người luôn rồi à?"
Tần Ninh lập tức phản bác: "Tiểu tử thúi kia là đứa không đáng tin cậy nhất đấy ạ!"
"Con đã trải qua chín đời cơ mà, nói cho cùng, người đáng tin nhất vẫn là đệ tử đầu tiên của con".
Lâm Uyên hỏi ngay: "Là Dương Thanh Vân con từng kể đấy sao?"
Năm xưa, Tần Ninh có giấu giếm hai phu phụ Linh Thư và Lý Thanh Huyên vài chuyện.
Đến cuối cùng, hắn mới thú nhận hết tất cả với phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân.
Kể cả Thần Tinh Dịch cũng không biết hắn đã trải qua chín kiếp.
Không phải hắn cố ý nói ra, mà là cha mẹ ở kiếp thứ tám này có trực giác quá bén nhạy, hắn cũng muốn giấu giếm lắm chứ, nhưng lại bị phát hiện ra có điều khác lạ.
Ngẫm lại kiếp thứ tám của hắn, ban đầu là một kẻ tầm thường, ra ngoài rèn luyện thì thức tỉnh huyết mạch trở thành thiên tài. Sau này bị tách lột huyết mạch ra, lúc sắp chết không những hồi sinh trở lại mà còn nhớ ra ký ức năm xưa, thiên phú bùng nổ.
Lâm Uyên và Sở Vân Nhân vừa nhìn đã thấy ngay đầu mối, còn tưởng hắn bị đoạt xác.
Không còn cách nào khác, Tần Ninh mới quanh co kể lại ngọn nguồn cho họ biết.