Gia tộc này là thủ lĩnh của rất nhiều tiên thú ở biển Bắc Tiên.
Phụ thân của Giao Tử Huyên, Giao Nguyên Sơ.
Nhị thúc Giao Thừa Thiên.
Cô cô Giao Hóa Vũ.
Ba vị này là nhân vật trung tâm của tộc Tam Vĩ Lân Giao.
“Sao lại trông buồn bực vậy?”
Giao Hóa Vũ nhìn cháu trai của mình không khỏi nói: “Lần này ra ngoài cũng lâu đấy nhỉ?”
Giao Tử Huyên bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên căm giận nói: “Giao Tử Lăng đâu?”
Nghe vậy, Giao Hóa Vũ sờ đâu của Giao Tử Huyên nói: “Sao lại kêu trống không như vậy, mặc dù cháu và hắn ta là anh em song sinh nhưng hắn ta ra trước nên dù sao cũng là đại ca cháu mà!”
“Hắn ta không phải là đại ca ta”.
Giao Tử Huyên càng nghĩ càng tức.
Nếu không phải Giao Tử Lăng dùng tên của mình ở ngoài làm xằng làm bậy thì Dịch Tinh Thần cùng Bạch Hạo Vũ cũng sẽ không đuổi theo mình không buông.
Ba người cũng sẽ không đánh nhau.
Mình cũng sẽ không bị thương, càng không bị Tân Ninh chiếm lợi lộc! Tất cả đều là do Giao Tử Lăng gây ra! Trong khi đang nói chuyện thì trong cung đình một bóng người từ từ đi ra.
“Giao Tử Lăng!”
Nhìn thấy thanh niên giống mình như đúc kia, Giao Tử Huyên giận dữ mắng: “Ngươi là cái đồ khốn nạn”.
Nói xong, Giao Tử Huyên lập tức xông lên.
Giao Hóa Vũ nắm lấy Giao Tử Huyên cản lại: “Hai anh em các ngươi có thể đừng có vừa gặp mặt đã đánh nhau được không?”
Giao Tử Huyên phẫn nộ nói: “Cô cô, người có biết vì tên này chút nữa là lần này ta đã bị Bạch Hạo Vũ, Dịch Tinh Thần tiễn đi thăng thiên rồi không?”
“Cái gì!”
Giao Hóa Vũ nổi sát khí cuồn cuộn.
“Phủ Hạo Thiên thật to gan, dám dung túng Bạch Hạo Vũ liên thủ với người khác ra tay với cháu ta, để cô cô đi lấy lại công đạo cho cháu!”
Nghe vậy, Giao Tử Huyên cũng ngẩn người.
“Cô cô!”
Giao Tử Huyên vội vàng nói: “Cô không nghe rõ đúng không ạ?
Vấn đề không phải là Dịch Tinh Thần cùng Bạch Hạo Vũ ra tay với ta mà là bọn hắn muốn ra tay với Giao Tử Lăng nhưng lại nhầm ta thành Giao Tử Lăng!”
“Cái gì!”
Giao Hóa Vũ càng thêm phẫn nộ nói: “Bọn hắn còn muốn ra tay với cả Tử Lăng?”