Tần Ninh cười đáp: “Nhưng chính vì bọn họ cổ hủ, nên ta mới để cho hai cô đi. Bọn họ cũng có chỗ tốt, đến lúc đó hai cô sẽ hiểu”.
“Nhớ rõ, quyết tu hành khí Thánh Vương và U Minh quyết là con át chủ bài của Thánh Vương Phủ cùng U Minh Tông, hai cô đến đó chủ yếu học tập hai môn này, còn các linh quyết khác học tùy tiện một hai cái thôi, không có tác dụng gì lắm đâu”.
“Vậy còn công tử?”, Vân Sương Nhi tò mò hỏi.
“Ta?”
Tần Ninh ôm đầu, tựa vào thân cây, khẽ ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, cười nhạt: “Lần này kết thúc, ta đương nhiên sẽ về đế quốc Bắc Minh, chỉnh đốn lại đám Minh Ung và Thương Hư, đỡ mất công bao nhiêu lâu nay gây dựng!”
“Ta không hy vọng nhìn đế quốc Bắc Minh xuống dốc, bị kẻ khác đạp lên!”
“Sau đó, đến một nơi, làm một việc, rồi ta sẽ đến vùng đất Cửu U, đến xem một tông môn, chọn một nơi tốt để chờ hai cô thành công viên mãn”.
Lời này nói ra, cả Diệp Viên Viên lẫn Vân Sương Nhi đều không hiểu.
Trước giờ Tần Ninh đều nói vậy, các cô đã quen.
Đến một nơi, làm một việc?
Nơi nào? Việc gì?
Xem một tông môn? Là tông môn nào?
Dường như công tử đã có dự liệu từ trước.
“Thôi, đừng nghĩ nữa, đến lúc ấy các cô sẽ biết thôi. Có lẽ ta sẽ tốn chút thời gian, rồi mới gặp lại các cô được!”
“Vâng!”
Tần Ninh phân phó xong thì Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi bắt đầu tu hành tiếp.
Lão Vệ lúc này thong thả đến, ngoan ngoãn khom người đứng bên cạnh Tần Ninh.
“Công tử muốn đi tìm Kiếm Âm Sơn sao?”, lão Vệ cung kính hỏi.
“Ừ!”
Tần Ninh từ từ đáp: “Nghĩ đến việc ông được kẹp máu sống thọ mà chưa chết, ta nghĩ có khi tên nhóc Âm Sơn đó cũng chưa chết!”
“Hơn nữa, dù có chết rồi thì ta cũng muốn xem con cháu của hắn ta ra sao!”
Lão Vệ gật đầu.
“Công tử, Kiếm Thánh người này năm đó đi ngược lại ý của công tử, tu hành kiếm đạo sát phạt, e là...”
“Sự thực chứng minh là ta đã sai, không phải sao?”, Tần Ninh ngẩng lên nhìn lão Vệ, nói: “Lão Vệ, không phải ta lúc nào cũng đúng hoàn toàn”.
“Công tử sai nhưng cũng là đúng, trong mắt lão Vệ thì luôn là vậy”.
“Chỉ giỏi nịnh!”