Mấy người bọn họ tập mãi cũng thành thói quen.
Cái tên này từ nãy đến giờ, có khi nào là bình thường đâu.
“Nếu cô nương đồng ý rồi thì có thể tạm thời thả con ta ra được không?”
“Là tên kia đồng ý, chứ không phải ta!”
Cơ Thi Dao cũng nói thẳng: “Lời ngươi nói cũng có đạo lý, nếu như giết Độc Thiên Tầm thì ta lại giống như hai cha con các ngươi, giết người như ma quỷ!”
“Như vậy đi, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, ta phế đi hai cánh tay của hắn ta, miễn cho tội chết!”
Cơ Thi Dao suy nghĩ một chút, cuối cùng nói.
Mà giờ phút này, Độc Vạn Lý cũng biến sắc.
Đám người phía sau.
Năm người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên và Nguyên Sơ Liễu giống như người ngoài cuộc, không nói lời nào.
“Sư tôn, người không nói vài câu à?”
Diệp Nam Hiện hiếu kỳ nói.
Từ khi tiến vào Vạn Độc tông, sư tôn thật giống như là không thèm quan tâm tới, chỉ như đang đi xem náo nhiệt.
“Không nóng vội”.
Tần Ninh ngồi trên mặt đất, tựa vào tảng đá bên đường nhỏ, cười nói: “Trước hết cứ xử lý chuyện của Cơ Thi Dao đi đã, còn chuyện của ta, không thể xử lý ổn thoả nhanh như vậy được”.
Nhìn thấy bộ dạng như đang đi du sơn ngoạn thuỷ của Tần Ninh, trong lòng Nguyên Sơ Liễu âm thầm đề cao cảnh giác.
Chuyện hôm nay, từ khi tiến vào dãy núi Ách Nguyên cho đến bây giờ, cứ giống như là…một trò đùa.
Cơ Thi Dao cũng tốt, Duẫn Khả Vi cũng thế, căn bản là không có một chút điệu bộ gì là muốn diệt Vạn Độc tông.
Đây thật giống như một trò đùa! Hơn nữa, Đan Đỉnh môn có thực lực tương đương với Vạn Độc tông, lần này, có vẻ như có hơn một nghìn vị võ giả Đan Đỉnh môn trùng trùng điệp điệp đến đây.
Thế nhưng trên thực tế, căn bản là không có khả năng diệt được Vạn Độc tông.
Vạn Độc tông dễ dàng tiêu diệt như vậy sao?
Mà ở bên kia, Cơ Thi Dao bàn điều kiện, hoàn toàn là tuỳ ý mà làm.
Bên này, Tần Ninh lại cái gì cũng không quản, giống như một người đến xem náo nhiệt.
Hơn nữa.