“Tần công tử, vị lão hầu này của ngài không phải là tại hạ bắt tới, mà là Hổ Phong và Diệp Phong gây nên, Tề Phong đã chết, Hổ Phong và Diệp Phong để tại hạ giết!”
Lý Tồn Kiếm vội vàng nói.
Bịch bịch! Hai tiếng quỳ xuống đất vang lên.
Hổ Phong và Diệp Phong vội vàng quỳ xuống.
“Tần công tử, chúng ta cũng là bị thuộc hạ lừa gạt!”
“Đúng vậy đúng vậy, Tần công tử tha cho chúng ta đi...”, lúc này Tần Ninh đứng chắp tay nhìn mấy người.
“Tha cho các ngươi? Người của ta dễ động như vậy ư?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba người Lý Tồn Kiếm, Hổ Phong, Diệp Phong khó coi.
Tần Ninh... muốn truy cứu... Nhưng ba người bọn họ không phải đối thủ của Tần Ninh.
Tần Ninh chém chết một vị cường giả Hư Thánh tầng hai, giết bọn họ càng đơn giản.
Ánh mắt Lý Tồn Kiếm động đậy, hắn ta cúi đầu nói: “Tần công tử, cha con Tô gia đã chết, chuyện làm ăn của Tô gia không có Tô Hùng trấn giữ, nhất định lụi bại”.
“Một mình Tần công tử cũng không thu dọn hết, tại hạ bằng lòng giúp Tần công tử tiếp nhận lại việc làm ăn của Tô gia!”
Hổ Phong và Diệp Phong nghe vậy, trong lòng thầm mắng Lý Tồn Kiếm không biết xấu hổ.
Nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng cầu xin tha thứ lấy lòng.
Tần Ninh liếc ba người.
“Từ hôm nay trở đi, Tô gia để các ngươi xử lý, ai dám nhúng tay, giết không tha là được”.
“Nếu có Hư Thánh nhúng tay, để ta giết!”
“Ta không chỉ là muốn Tô gia, từ hôm nay Xuy Tuyết Trai này cũng thuộc về Tần Ninh ta!”
“Lý Tồn Kiếm Lý đại nhân, ngươi có bất mãn?”
Tần Ninh nhìn về phía ba người.
“Không có không có...”, Lý Tồn Kiếm vội vàng nói: “Thuộc hạ có thể làm việc cho Tần công tử quả thật là phúc ba đời!”
Một bên.
Ba người Lý Linh Linh, Lý Huyên, Huyền Chấn hoàn toàn sững sờ.
Lý Linh Linh và Lý Huyên kinh ngạc vì sức mạnh không ai bằng của Tần Ninh, quả thật là cử chỉ không thể tưởng tượng nổi.
Còn điều Huyền Chấn kinh ngạc chính là… cái này cũng được?
Giết cha con Tô Hùng và Tô Nguyệt Vinh, Tô gia thuộc về Tần Ninh rồi! Xuy Tuyết Trai của Lý Tồn Kiếm cũng của Tần Ninh?
Giết hai người, tuyên bố một chút liền được?
Ngón tay Tần Ninh chỉ ra, ngưng tụ thành bức họa Dương Thanh Vân.
“Nhớ kỹ người này, đây là đồ đệ của ta, Dương Thanh Vân!”
“Sau khi thu gom Tô gia thì đưa người của các ngươi tản ra toàn bộ thành Thanh Ma tìm người này, tìm được thì ta giúp các ngươi thành Thánh!”
Lời thì đơn giản.
Nhưng lại là sức hấp dẫn trí mạng.
Thành Thánh! Ai mà không muốn thành Thánh?
Lý Tồn Kiếm lúc này khiêm tốn nói: “Chuyện thành Thánh xa vời như vậy thuộc hạ chưa từng nghĩ qua, trước mắt chỉ muốn trở thành Hư Thánh đã thỏa mãn rồi…”
Tần Ninh nheo mắt nhìn Lý Tồn Kiếm: “Tìm được người này, ta lập tức cho ngươi trở thành cao thủ Hư Thánh!”
Mắt Lý Tồn Kiếm sáng lên: “Đi làm việc!”
“Bắt đầu từ hôm nay, Xuy Tuyết Trai thuộc về Tần Ninh, nói với bên ngoài Tần Ninh ta là chủ nhân nơi này, Tô Hùng chết rồi, ai muốn báo thù cho Tô Hùng thì tới tìm ta!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, hắn liền rời đi.
Lúc này Huyền Chấn cũng vội vàng đuổi theo.
Bên kia Lý Huyên kéo Lý Linh Linh cũng vội vàng theo sau.
“Lý Linh Linh, xin lỗi, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi”.
Lý Tồn Kiếm nhìn về phía Lý Linh Linh, khách khí nói.
Thấy Lý Tồn Kiếm khách khí như vậy, Lý Linh Linh chỉ cảm thấy cơ thể phát rét.
Lý Tồn Kiếm chính là ông chủ của Xuy Tuyết Trai.
Hắn ta từ trước đến giờ cao cao tại thượng, toàn bộ Xuy Tuyết Trai từ trên xuống dưới ai thấy Lý Tồn Kiếm đó là không lịch sự.
Nhưng bây giờ Lý Tồn Kiếm lại đột nhiên khách khí với nàng ta.
“Mong rằng Tần công tử có thể tha thứ, hy vọng Linh Linh cô có thể nói giúp chút lời hay”.
Lý Linh Linh ngẩn người, nàng ta không mở miệng liền trực tiếp rời đi.