Tần Ninh chậm rãi gật đầu.
Nhận được câu khẳng định của Tần Ninh, sắc mặt Ngụy Hằng trở nên khó coi.
Chỉ cần một cái tai họa này thôi cũng đủ khiến cho Thiên Hỏa Tông thê thảm rồi.
Nếu thật là thần vật, vậy thì… không biết có bao nhiêu cướng giả sẽ đến đây, sẽ đáng sợ tới nhường nào?”
“Tần công tử, lão phu đi cứu viện trước đây!”
“Ừ”.
Ngụy Hằng nhanh chóng rời khỏi, phía sau còn có cường giả Thiên Hỏa Tông kéo đến nườm nượp.
Nhưng mà hết ngọn núi lửa này đến ngọn núi lửa khác dâng trào, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, dãy núi này nhanh chóng trở thành một đại dương mênh mông.
Là một đại dương nham thạch chảy cuồn cuộn.
“Tới gần một chút”.
Tần Ninh nói.
Cửu Anh vỗ cánh, chín cái đầu nhìn bốn phương tám hướng.
Ngọn núi lửa thấp nhất cao trăm trượng, cao nhất cũng cả vạn trượng, kéo dài xa tít tắp, không thấy điểm cuối.
Tất cả đều chìm trong biểm dung nham.
Giống như một bức tranh tai nạn giáng xuống thời tận thế.
Tần Ninh lấy cung Thiên Đạo và mũi tên Hoàng Đạo ra.
Hắn kéo cung, bắn tên.
Một phát bắn trúng một ngọn núi lửa, hào quang màu vàng tràn ngập, miệng núi lửa bị tiên khí ngăn cản, nham thạch nóng chảy ngừng phun trào.
Rất nhanh, Tần Ninh bắn tên liên tục, từng miệng núi lửa bị ngăn chặn.
Có vài vị trưởng lão của Thiên Hỏa Tông thấy được cảnh này, đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn.
Bọn họ cũng có ý định ngăn chặn miệng núi lửa, nhưng căn bản là không thể cản nổi.
Tần Ninh cưỡi Cửu Anh tới một miệng núi lửa đã bị ngăn chặn.
Trưởng lão của Thiên Hỏa Tông đã bắt đầu cứu người, đưa vào trong tông môn.