“Kẻ nào dám bắt ta, thì chờ diệt tộc đi!”
Lộc Hàn Thiên ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tần Ninh.
“Vốn dĩ lão phu sắp thành công, nhưng ngươi lại dám cắt đứt kế hoạch của lão phu, hôm nay, ngươi phải chết”.
Nói xong, Lộc Hàn Thiên vung tay lên, hướng về phía Tần Ninh.
“Làm càn!”
Kiếm Minh Sơn quát lên, trực tiếp xông ra.
Oanh...
Hai chưởng đụng nhau, sắc mặt Lộc Hàn Thiên trắng bệch.
Lão ta vốn là cảnh giới Địa Võ tầng bốn, nhưng Kiếm Minh Sơn lại là cảnh giới Địa Võ tầng năm.
“Xem ra Kiếm gia không muốn sống nữa rồi”.
“Dĩ nhiên là muốn sống!”
Kiếm Minh Sơn trầm giọng nói: “Chẳng qua Kiếm gia ta chính là con cháu của Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn, sao có thể bội bạc? Hai vị huynh đài này đã cứu mạng của lão phu, hôm nay đừng nói là ngươi, con như vương gia Yến Hàn có tới, ta cũng không cho phép bất kỳ ai động đến một cọng lông của Tần tiểu huynh đệ”.
Lời này nói ra, nhóm người Kiếm gia cũng sát khí bừng bừng.
Bọn họ không thể bôi nhọ danh dự của tổ tiên được.
“Kiếm Âm Sơn? Đồ nhi bị tôn giả Thanh Vân đuổi đi? Không ngại hay sao mà còn nói từ bội bạc?”
Lộc Hàn Thiên giễu cợt nói: “Ta thấy Kiếm gia các ngươi đúng là nên bị tiêu diệt đi”.
“Trưởng tộc, trưởng tộc, có chuyện lớn!”
Có giọng nói đột ngột vang lên.
“Nhạc gia và Phần gia cho cao thủ tới vây Kiếm gia chúng ta rồi”.
“Haha...”
Lộc Hàn Thiên lúc này cười ha ha nói: “Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng, hôm nay Kiếm gia các ngươi coi như xong!”
Soạt...
Lộc Hàn Thiên nói xong, bóng người lóe lên rồi biến mất.
Nhóm Kiếm Minh Sơn không ngăn cản.
“Tiểu Minh!”
Kiếm Minh Sơn nhìn cháu trai mình và nói: “Cháu là hy vọng của Kiếm gia ta, hôm nay Kiếm gia sẽ phải tổn thất thảm bại, cháu mang dẫn theo hai tiểu huynh đệ rời khỏi đây đi. Đây là tai nạn của Kiếm gia ta, không thể liên lụy đến bọn họ!”
“Ông nội, cháu không đi!”
Kiếm Tiểu Minh nghiêm túc nói: “Cháu muốn giết chết tất cả lũ người đó”.
“Hư đốn, không chịu nghe lời ông nội nữa à?”
Kiếm Minh Sơn phẫn nộ quát lên.
“Ừm...”