Không ngờ số lượng cường giả cảnh giới Vô Ngã lên đến hàng trăm mà lại không một ai có thể chống lại Tần Ninh, mặc cho Tần Ninh cứ bay ngay đến trước mặt như thế.
Chuyện này... sao có thể! "Ta thấy từ đó đến giờ ngươi ngạo mạn quá rồi đấy!"
Tần Ninh chĩa thẳng kiếm Khảm Nguyên vào cằm Hoa Thu Phượng, nói với ánh mắt đầy lạnh lùng: "Cho dù Thông Thiên Đại Đế đích thân đến đây thì nhà họ Hoa của ngươi cũng không sợ đúng không?"
"Không sợ!"
Hoa Thu Phượng gào lên: "Danh dự của nhà họ Hoa ta sao có thể để Tần Ninh nhà ngươi giẫm đạp được? Dù ngươi có giết ta đi nữa thì ta vẫn một câu đó thôi!"
"Được, khí khái lắm, ta thích".
Tần Ninh rạch trường kiếm qua, mặt mày Hoa Thu Phượng tức thì tái mét, một cánh tay bay lên trời.
"Hoa Vân Thịnh bắt tay với Ma tộc, đúng chứ?
Ta giết hắn ta là sai sao?
Phải không?"
"Đúng!"
Hoa Thu Phượng quát lớn: "Không một ai có tư cách giết người của nhà họ Hoa ta, không một ai!"
"Được thôi".
Tần Ninh giơ kiếm chém xuống.
Vù vù... Đúng lúc này, tiếng gió hú nổi lên, một bóng người thình lình xuất hiện ở trước mặt Hoa Thu Phượng và vung kiếm chém ra, bổ về phía Tần Ninh.
Thế nhưng giờ phút này Tần Ninh lại không thèm xoay người lại mà chém kiếm Khảm Nguyên ra sau lưng một cái.
Tiếng phập bất chợt vang lên.
Kiếm khí gầm thét, khí tức khiến người ta sợ hãi bộc phát ra.
"Á...", một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy bóng người đang lao tới gần Tần Ninh bị kiếm Khảm Nguyên đâm vào bụng trong chớp mắt, máu me be bét.
Tần Ninh vẫy tay, bóng người kia bị hút tới phía trước hắn.
"Vô Song!"
Thấy bóng người tập kích bị Tần Ninh chế ngự dễ như trở bàn tay, Hoa Thu Phượng tái mặt.
"Con... con làm gì thế hả!"
Giờ đây, sắc mặt Hoa Vô Song xanh xao, máu chảy ra từ bụng như suối, nói với vẻ căm hận: "Tứ thúc nói không sai, không một ai được phép khiêu khích danh dự của nhà họ Hoa!"
"Cũng dũng cảm đấy, tốt lắm".