“Ta là ai sao?”
Đỗ Thỉnh khẽ nói: “Ta là Đỗ Thỉnh của Đỗ gia, đệ tử của Thiên Thánh đường!”
Đỗ Thỉnh nhìn chằm chằm Tần Ninh, quát to: “Trưởng bối của Đỗ gia ta không tiện ra tay, hôm nay ta liền đến dạy dỗ ngươi một chút!”
“Không tiện ra tay?”
Tần Ninh cười.
“Theo ta thấy là sợ không dám ra tay thì có. Một thằng trẻ con như ngươi còn chưa đủ tư cách đâu, muốn dạy dỗ ta, bảo Đỗ Uyên đích thân đến đây mới được”.
“Làm càn!”
Sắc mặt Đỗ Thỉnh trầm xuống, sải bước đi ra.
“Tần Ninh, là nam nhân thì đừng để nữ nhân ra mặt giúp mình, ngươi dám khiêu khích Thiên Thánh đường vậy thì có dám nhận lời khiên chiến của Đỗ Thỉnh ta đây không?”
“Lời khiêu chiến của ngươi có gì mà ta không dám nhận?”
Tần Ninh cười nói.
“Nhưng lời khiêu chiến này không có phần thưởng thì không thú vị”.
“Ta rất thích quả cầu Linh Điện mà Đỗ gia ngươi tạo ra, nếu như ngươi thua thì ngươi phải đưa ta một trăm quả, thế nào?”
Một trăm quả!
Nghe thấy lời này, khoé miệng của Đỗ Thỉnh giật giật một cái.
Thằng nhãi này quả thật có gan đòi hỏi đấy.
Quả cầu Linh Điện chính là một linh khí mà Đỗ gia của hắn ta nghiên cứu ra.
Nhưng cũng chỉ là loại linh khí sử dụng một lần.
Bên trong quả cầu Linh Điện có chứa linh nguyên điện tím cực mạnh, điện tím này có sức sát thương cực cao.
Nếu một quả cầu Linh Điện vỡ ra thì võ giả cảnh giới Thiên Nguyên chắc chắn sẽ chết, mà võ giả cảnh giới Thông Thiên nếu như không cẩn thận thì cũng sẽ bị thương nặng.
Một trăm quả có giá trị rất đáng quý.
Hắn ta thân là con em trong Đỗ gia, trên người có mười mấy quả cũng đã được coi là không tồi rồi.
“Vậy nếu như ngươi thua thì sao?”
Đỗ Thỉnh hừ lạnh nói.
“Ta thua sao?”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như ta thua thì ta sẽ đưa cho ngươi một linh khí cửu phẩm cấp cao!”
Tần Ninh vừa dứt lời, Đỗ Thỉnh liền cười lạnh nói: “Linh khí cấp cửu phẩm ư, ngươi lấy ra được sao?”
Đỗ Thỉnh vừa nói xong, Tần Ninh liền vung tay lên.
Một thanh trường kiếm nằm gọn ở trong lòng bàn tay.