Một viên đá lửa nằm trên mặt đất, phát ra hơi nóng khủng khiếp.
Khương Thái Vi ngưng tụ ra hào quang ngọc lưu ly vây quanh hai người bọn họ.
Bên cạnh là nham thạch nóng chảy không ngừng cắn nuốt hào quang, dưới chân là đá lửa cũng đang cắn nuốt hào quang.
Hai người bọn họ đi lại dưới đáy của dòng nham thạch.
Bỗng nhiên, Khương Thái Vi nói: “Ta nhớ ra rồi”.
“Lúc trước, sau khi ta dung hợp tinh hoa địa mạch thì nơi này đã trống rỗng rồi, vẫn chưa có nham thạch xuất hiện, ta phát hiện ra ở đây có một tế đàn”.
Tế đàn?
Khương Thái Vi nói tiếp: “Tế đàn kia trông rất cổ xưa, ta cũng không hiểu rõ ý nghĩa của nó lắm nên cũng không để ở trong lòng làm gì”.
“Đi xem thử!”
“Vâng”.
Khương Thái Vi dựa vào ký ức của mình, không ngừng tìm kiếm chỗ tế đàn.
Đi qua đi lại một hồi.
Cuối cùng thì hai người bọn họ cũng tìm thấy cái tế đàn mà Khương Thái Vi nói.
Nhưng lạ một điều là.
Khắp nơi đều là nham thạch, những thứ ở đây được sắp xếp như một lò hỏa thiêu ở nhân gian.
Ở chỗ tế đàn, bốn phía xung quanh, cách đó hơn trăm trượng, nham thạch không chảy vào được, mặt đất cũng ẩm ướt, có cảm giác tươi mát.
Khương Thái Vi vươn tay, xé rách kết giới tạo ra một con đường đi vào chỗ tế đàn.
Tế đàn có đường kính mười trượng.
Trên mặt đất còn lưu lại những văn ấn phức tạp được điêu khắc lên, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến người ta thần hồn điên đảo.
Khương Thái Vi không quá am hiểu về những thứ này.
Tần Ninh dừng lại bên cạnh tế đàn, quan sát văn ấn trên đó, ánh mắt hắn toát lên vẻ khó hiểu.
Loại văn ấn có cấp bậc như thế này hắn cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
“Để ta thử xem sao”.
Nói xong, hai tay Tần Ninh nắm chặt, từng đạo tiên văn xuất hiện, bao phủ xung quanh cơ thể hắn.
Ngay sau đó, tiên văn bao trùm tế đàn.
Chỉ trong giây lát.
Trên tế đàn có hào quang tỏa ra, hơi thở chứa đựng sự khủng bố vô tận khiến toàn bộ tiên văn do Tần Ninh tạo ra nát vụn.
Tần Ninh cau mày.
Hắn ngưng tụ tiên văn lần thứ hai, bao phủ cả tế đàn.
Cứ như vậy, trải qua hơn một trăm lần thí nghiệm.