Thư viện Thánh Hiền đau lòng cho Tần Ninh mượn Thánh Hiền Mặc Thư Quyển.
Nhưng Thánh Hiền Mặc Thư Quyển này chính là một cuộn giấy trắng bình thường mà!
Mà bốn người càng không hiểu một chuyện.
Mấy hôm nay, Tần Ninh ngày ngày cầm bút Kim Mặc Thông Linh viết lên Thánh Hiền Mặc Thư Quyển, thỉnh thoảng lại mở Cổ Phật Kim Thư rồi đọc chữ Phạn trên ấy.
Ai không biết còn tưởng Tần Ninh chuẩn bị đi thi cơ đấy!
“Tần công tử, huynh đang làm gì đó?”
Mặc Phong nhìn Tần Ninh, không kìm được mà dò hỏi.
“Vẽ bùa!”
Tần Ninh vẫn vục đầu như cũ, viết gì đó trên giấy.
“Vẽ bùa?”
Mặc Vũ Nhu nhìn những dòng chữ Phạn rối tinh rối mù trên cuộn sách, không khỏi nói: “Ngươi nói bút Kim Mặc Thông Linh với Thánh Hiền Mặc Thư Quyển chồng chung một chỗ là chế được bùa sao? Bùa gì vậy?”
Vẽ bùa là một bộ môn khá kém.
Không như linh đan sư, linh khí sư và linh trận sư được các đại lục tâng bốc.
Cũng không có hệ thống tu hành.
Nhưng nghe nói nhóm vẽ bùa sư có thể lấy giấy bút kỳ lạ viết ra những dòng bùa có uy lực mạnh mẽ, giống như một vài chữ bùa mang tính tiêu hao như đạn sét.
Tần Ninh biết vẽ bùa?
Nhìn dáng vẻ không hiểu gì của mọi người.
Tần Ninh hiểu, nếu không đưa ra lời giải thích cho bốn người này thì bọn họ sẽ không chịu ngừng.
“Mọi người xem kỹ nhé!”
Tần Ninh chấp bút, vẽ lên trên cuộn sách.
Bút hạ xuống, tay Tần Ninh nâng lên.
Trên cuộn sách có một lá bùa lớn cỡ bàn tay dần dần bay lên.
Tần Ninh cầm lá bùa trong tay, đi ra ngoài.
“Xem kỹ này!”
Tần Ninh nói xong, ném lá bùa ra ngoài thật nhanh.
Bùm...
Trong nháy mắt, lá bùa bay lên trên không trung ngàn mét rồi thình lình nổ tung.
Uy lực mạnh mẽ, có thể so với một đòn của cảnh giới Hóa Thần tam chuyển.
Hơn nữa không chỉ vậy, trong cơn nổ, đột nhiên xuất hiện một quả cầu hình tròn vây quanh nơi nổ tung.
Nhất thời, cả bốn người đều há hốc mồm.
“Trước đây có nghe nói chế bùa sư có thực lực không tầm thường, nhưng không ngờ lá bùa đó lại có uy năng cỡ này”.
Mặc Vũ Nhu than thở.