Lục Ứng Xung lúc này thần sắc khó coi, phẫn nộ quát: "Nói lời vô nghĩa, chịu chết đi!"
Một lời quát ra, Lục Ứng Xung một bước bước ra, trong cơ thể sát khí, ầm ầm ngưng tụ.
Trường kiếm lập tức chém ra, chín thần văn vây quanh bên ngoài cơ thể.
Kiếm khí kia phá không ra, từ một hóa thành chín, trực tiếp chém đến trước người Tần Ninh.
Thấy hành động này của Lục Ứng Xung, Tần Ninh liền cau mày lại.
Ầm... Đột nhiên, Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại, sức mạnh Cực Đạo hội tụ trong lòng bàn tay, ngưng tụ thành kình lực, trong nháy mắt đã hóa thành quyền ảnh, trực tiếp đánh ra.
Mà lúc này bên ngoài cơ thể hắn cũng ngưng tụ ra bảy thần văn, lấp lóe ánh sáng.
Một quyền.
Một kiếm.
Keng... Tiếng kim loại va chạm vang lên.
Lục Ứng Xung liền thay đổi sắc mặt, cả người hoàn toàn đờ đẫn.
Kiếm của hắn ta chỉ cách Tần Ninh một tấc.
Lúc này, Tần Ninh nhìn thẳng Lục Ứng Xung, lạnh nhạt nói: "Ai bảo ngươi thăm dò ta?"
Lục Ứng Xung nghe vậy, hừ một tiếng nói: "Có thể giết người do Cửu Nguyên Đan Đế chuyển thế, tên tuổi của Lục Ứng Xung ta sẽ vượt qua tất cả thiên tài cảnh giới linh giả trong bảy thế lực cấp bậc thiên vương!"
"Ngươi... Đầu óc không bình thường hả?"
"Nhận lấy cái chết đi".
Lục Ứng Xung rút kiếm lại, xoay người chém ra một kiếm.
"Cửu Nguyên Lạc Anh!"
Trong phút chốc, kiếm khí lan ra.
Cảnh giới cửu văn với cảnh giới thất văn.
Tần Ninh đã đến cảnh giới thất văn, đây là lần đầu tiên mọi người thấy, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Nghe nói lúc trước Tần Ninh chỉ là cảnh giới Chí Cao Đế Tôn mà thôi, tại sao sau khi vào đây đã trở thành võ giả Cực Cảnh rồi?
Kiếm khí như cánh hoa tán loạn đầy trời, rồi sau đó chớp nhoáng đã hóa thành một thanh kiếm khổng lồ dài trăm trượng, từ trên trời hạ xuống, xông thẳng về phía đầu Tần Ninh.
Thấy kiếm khí kia đánh tới, Tần Ninh lại không hề dao động, bàn tay nắm chặt, khí tức kinh khủng bộc phát ra, những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát.