Chín người này đến từ ba tộc lớn, theo thứ tự là đại tế tự, tộc trưởng và con trai của tộc trưởng.
Lúc này, đại tế tự của Ô tộc, Ô Đông, cũng chính là ông lão mang đồ cúng tế màu xám tro kia.
Ô Đông nói: “Thần Tử bị thương rất nặng, thông báo với các tộc nhân, bảo mọi người cố lên chút”.
“Đợi đến khi Thần Tử khỏe lại, ba tộc chúng ta nhất định có thể vượt qua nguy nan lần này”.
Đại tế tự của bộ tộc Bàng thị là một ông lão trông hơi mập đại tế tự Bàng Bột gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, không gấp được, không gấp được”.
Đại tế tự của bộ tộc Lang thị thì cao hơn hai người kia một chút, nắm tay lại nói: “ Thần Tử là phúc tinh trên trời phái xuống, chúng ta nhất định có thể vượt qua nguy hiểm lần này”.
Trong ba tộc, ba vị đại tế tự có địa vị cao nhất, từ trước đến giờ, họ đều là người quyết định sự vụ của bộ tộc.
Trong khi mấy người họ đang thảo luận.
Két, cửa phòng mở ra.
Tần Ninh mặc xong quần áo đi ra.
Lúc này, ánh nắng chiếu lên người Tần Ninh khiến da thịt hắn trắng như sứ, trông như đang phát sáng.
Da thịt mịn màng, gò má bóng loáng, góc cạnh trên khuôn mặt lộ ra rõ ràng.
Đôi mắt đen nhanh thoáng hiện lên tia sáng mê hoặc.
Ngày thường Tần Ninh rất thích mặc đồ trắng, nhưng bây giờ, quần áo Ô Linh Nhan lấy ra đều thể hiện rõ đặc sắc của đảo Tam Nguyên.
Bên trong mặc một chiếc áo nhung mềm mại, áo khoác ngoài cũng là một chiếc áo nhung vạt dài cân đối hai bên.
Áo khoác dài màu xanh thẫm khiến vẻ đẹp tuấn tú thanh nhã của Tần Ninh lại xen lẫn mấy phần nam tính.
Ô Linh Nhan nhìn dáng vẻ đó của Tần Ninh mà lòng rất tự đắc.
Quần áo cô ta chọn.
Trông cũng không tệ lắm.
"Thần Tử!"
Lúc này, vẻ mặt ba vị tế tự, Ô Đông, Bàng Bột, Lang Việt đều biến sắc.
“Sao…Sao người lại đi ra!”
Đại tế tự Ô Đông vội vàng nói: “Bên ngoài gió lớn lắm, vào phòng nghỉ thì tốt hơn!”
Tần Ninh không biết nói gì cho phải.
Hắn đúng là đang trọng thương.
Nhưng mà hắn đâu phải con bệnh.
Dù gì hắn cũng là Thiên Tiên, tý gió này có đáng là gì đâu.
Phù phù…
Một cơn gió mạnh bỗng nhiên thổi qua như để xác nhận lời Ô Đông nói.
Tần Ninh không nhịn được bèn kéo áo lại chặt hơn.
Đúng là có chút lạnh.
“À, ta chỉ muốn xem bên ngoài trông thế nào ấy mà”.
Nói xong, Tần Ninh trở về phòng.
Mấy người rối rít đi theo.
…