“Lão tông chủ của Bắc Thương tông... Thiên Sơn Nhất Kiếm!”
Thánh Trường Tồn nhìn thấy hai người trong số đó, sắc mặt khó coi.
Hứa Ngọc Long, Thiên Nhất Thành, Thiên Sơn Nhất Kiếm đều là những thiên tài toả sáng vạn năm trước, là tam đại bá chủ đứng đầu.
Thật không ngờ bọn họ vẫn chưa chết!
Hơn nữa ba người này mỗi người còn mang theo một người đến, đương nhiên cũng là vô địch cảnh giới Nhân Vị trung kỳ.
Sáu cảnh giới Nhân Vị trung kỳ khổng lồ cùng đến.
Tam đại bá chủ lần này quyết tâm phải tiêu diệt thư viện Thánh Hiền.
Thật đúng là một cuộc đại chiến!
Tần Ninh cười cười.
“Phụ thân, Khôn nhi chết rồi...”, Hứa Linh Hoàng lúc này oán hận nói.
“Tài nghệ không bằng người!”
Hứa Ngọc Long cũng chẳng thương xót mấy.
Sống đến tuổi của lão ta thì chuyện con cháu đời sau bỏ mạng đã chẳng còn xem trọng.
Lần xuất quan này, lão ta đến là vì khu vực Cổ Tháp.
Còn những chuyện khác cũng chỉ là hư vô mà thôi.
Theo đuổi thực lực mạnh mẽ mới là chính đạo.
Hứa Ngọc Long nhìn về phía Tần Ninh nói: “Lần này là đại lục Bắc Thương giao tranh, không liên quan đến Cửu U đại lục, ngươi vẫn là nên rời đi đi!”
“Vậy thì không được!”
Tần Ninh cười nói: “Ta đã thoả thuận xong với thư viện Thánh Hiền rồi, không thể đổi ý được!”
“Nói nhảm nhiều như thế làm gì, cứ trực tiếp giết chết là xong!”
Thiên Nhất Thành lúc này không nhịn được quát lên.
Thời điểm vẫn còn là đế vương của cổ quốc Thiên Phong, tính khí của lão ta vốn đã nóng nảy, đã nhiều năm như vậy mà vẫn chẳng thay đổi gì.
Lão tông chủ Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông lúc này cũng gật đầu.
Khu vực Cổ Tháp đã mở ra, bọn họ đợi không nổi nữa rồi.
“Các vị đến thư viện Thánh Hiền của ta hình như rất khẩn thiết nhỉ?”
Lúc này đột nhiên có một tiếng cười nhạt vang lên.
Ba thân ảnh đáp xuống.
Lão ngoan đồng của thư viện Thánh Hiền đến rồi.
Đối với mấy lão ngoan đồng này mà nói thì việc bế quan tu luyện, tìm kiếm đột phá mới là việc quan trọng hàng đầu.