Tần Ninh cười nói: “Bây giờ ta không có lá bài tẩy nào đâu”.
“Điều khiển âm thuật cần linh thức hội tụ, rất hao phí linh thức”.
“Thần binh bây giờ cũng phá rồi, không có năng lực phòng ngự, không giết được Thiên Nhân!”
Nhất Vương và Tam Vương nghe thấy lời này lại một lần nữa lùi bước.
Tin được ngươi sao? Không giết nổi người ta?
Tần Ninh sẽ tự nói ra sao?
Chịu chết với bọn họ?
Tin mới lạ.
Lần này hai người thật sự lùi không được, tiến không xong.
Nhưng Tần Ninh lại không nhàn rỗi.
Bên trong Xích Dương Long Luân, hỏa long gầm thét giết về đại quân bốn phía.
Chết một người, một viên Tịnh Ma châu xuất hiện.
Không muốn thì cũng lãng phí.
Hắn bây giờ giết võ giả cảnh giới Âm Dương, cảnh giới Vạn Nguyên, cảnh giới Quy Nhất quá đơn giản.
Lúc này sắc mặt Nhất Vương và Tam Vương u ám đáng sợ.
Tiên Hàm lúc này ha ha cười lớn nói: “Ba vị Ma Vương chết rồi, Ngũ Vương, Thất Vương cẩn thận chút, chờ lát nữa ca ta có thể đột nhiên đánh lén tới, ta hiểu huynh ấy mà, huynh ấy sẽ làm chuyện này”.
Ngũ Vương và Thất Vương nghe thấy lời này đột nhiên cẩn thận.
Với phân tâm này, áp lực của Tiên Hàm nhất thời nhỏ đi.
Đối mặt với một vị Ma Vương, hắn ta quần áo rách rưới, chứ đừng nói vẫn là hai vị ở cùng một chỗ.
Lời này cũng chính là châm biếm hai người.
Đừng hạ tử thủ.
Nếu không, không giữ được thì các ngươi sẽ bị người ta tập kích.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Nhị Vương lúc này thật sự không dám hạ tử thủ, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến Tần Ninh, chú ý đàn Phủ Uyên và sáo Thụ Thiên.
Vừa rồi Nhị Vương chính là bị Tần Ninh đột nhiên hung bạo giết chết.
Lúc này Tứ Vương không còn khí thế mạnh mẽ như trước.
Tần Ninh lại nhàn nhã, giết người xong hắn nhìn Nhất Vương và Tam Vương.
Tới đi! Không phải vừa rồi rất phách lối sao?
Lúc này, phía xa xa có trên trăm thân ảnh đột nhiên giết tới.
“Tiêm Hàm đại nhân!”
Một tên võ giả mở miệng quát lên: “Tru Ma cốc bị người của Thiên Đế các tấn công, Tiên Hạo đại nhân đã đi lên mặt đất tiếp viện. Tiên Hàm đại nhân trở về đài giết Ma trước đi!”
Nghe thấy lời này, Tiên Hàm sửng sốt.
Thiên Đế các! Người của Thiên Đế các và người của Thiên Ngoại Tiên lại không cùng xuất hiện.
“Quả nhiên như vậy!”
Tần Ninh lúc này cười nói: “Ám Vũ Ma và Thiên Đế các hợp tác, trong ứng ngoài hợp!”
“Thật đúng là mưu đồ hay”.
“Tiên Hàm, nếu hôm nay ngươi và ta không ở đây, e rằng Tiên Hạo đã phải chết ở đây”.
Nghe thấy lời này, toàn thân Tiêm Hàm run lên.
Không sai.
Nếu hắn ta và Tần Ninh hôm nay không ở đây, bây giờ Lục Vương và Thất Vương chắc hẳn đã dẫn người tấn công thông đạo dưới đất.
Mà người của Thiên Đế các tấn công thông đạo trên mặt đất.
Trong ứng ngoài hợp.
Một mình Tiên Hạo không cầm cự nổi.
Hơn nữa Thiên Đế các và Ám Vũ Ma nếu đã chuẩn bị thì sẽ không để người của Tru Ma cốc có cơ hội gọi chi viện tới.
“Lũ ranh con, lão tử nói gần đây sao các ngươi im lặng như vậy, hóa ra là đang kìm nén ý nghĩ xấu!”
Lúc này, Tiêm Hàm rất phẫn nộ.
Tiên Hạo là người duy nhất hắn ta nhớ mong ở Thiên Ngoại Tiên.
Từ khi Tiên Nhân xuất giá, Thiên Ngoại Tiên này trên mười vạn người, duy chỉ có một mình Tiên Hạo, hắn ta mới thừa nhận nhị ca.
Những người khác, hắn ta không có cảm tình.
Lúc này nghe thấy Thiên Đế các và người của Ám Vũ Ma nhất tộc lại ngấm ngầm mưu tính nhị ca mình.
“Tự tìm cái chết!”
Tiên Hàm nổi giận.
Những năm nay, Tần Ninh không có ở đây thì có Tiên Hạo chống đỡ lòng tin của hắn ta.
Bây giờ có người muốn giết Tiên Hạo, hắn ta đương nhiên là không vui.