Bốn người nâng chén cạn ly.
“Haha, lão Vân, lão Lý, ta vừa mới xuất quan, nghe được có người nói, nhưng mà vẫn không tin được, hai người các ngươi thật sự là đi theo một đệ tử ngoại môn, xưng huynh gọi đệ sao?”
Một tràng tiếng cười haha đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đã xuất hiện ở một bên của đình nghỉ mát, người nọ mặc áo khoác màu tro, mái tóc dài có chút lộn xộn, trông tinh thần có hơi sa sút.
Bộ dạng ước chừng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua có cảm giác rất đìu hiu.
“Hầu Trấn Thiên!”
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng nhìn thấy người nọ vừa xuất hiện thì vẻ mặt đã lập tức thay đổi.
“Cái lão già này, đã bế quan xong rồi à?’
“Giỏi cho hai người các ngươi, ở trong này lén lút uống rượu ngon, thừa dịp ta không có ở đây, tự mình uống trộm?
Bạn chí cốt mà như thế này à?”
Ông lão áo xám hùng hùng hổ hổ, không chút khách khí đi đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
“Thoải mái!”
Ông lão một hơi uống cạn rượu trong chén, rồi nhìn về phía hai người, cười cợt nói: “Hai lão già các ngươi, thật sự là không ngại mất hết mặt mũi!”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của ông ta đã chuyển sang hướng Tần Ninh.
“Ngươi chính là cái người tên Tần Ninh kia?”
Tần Ninh gật gật đầu.
Vân Thanh Tuyền lúc này mới mở miệng nói: “Vị này chính là phó lâu chủ Khí Đạo Lâu, trưởng lão Hầu Trấn Thiên, trận sư Chí Tôn cấp tám, gần với lâu chủ Khí Đạo Lâu Hầu Nhất Bác nhất”.
Tần Ninh chắp tay chào hỏi.
Hầu Trần Thiên nhìn về phía Tần Ninh, hai mắt sáng như đuốc, ông ta mỉm cười nói: “Trận pháp trong đỉnh núi này, là do ngươi cải tạo?”
Lời này vừa nói ra, hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng đều kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Bọn họ cũng không biết, Tần Ninh còn có hiểu biết về trận pháp! Tần Ninh gật gật đầu.
“Ở hướng thứ ba mươi về phía đông nam, vì sao ngươi lại thay đổi bảy mươi hai đạo trận văn của căn cơ đại trận?”
Hầu Trấn Thiên nói thẳng.
Tần Ninh lập tức cười nói: “Bảy mươi hai trận văn kia vốn dĩ có chỗ thiếu hụt, sửa lại sẽ càng tốt hơn”.