"Đồng thời lão hủ cũng tò mò không biết công tử Tần Ninh có lĩnh ngộ thế nào với trận đạo, ba người bọn ta có còn thiếu sót gì không!"
Tần Ninh nghe xong khẽ cười: "Chúc đại sư!"
"Ta vốn định mở di tích cổ dẫn mọi người vào ấy chứ. Không ai biết trong di tích của Thanh Tiêu Đại Đế có gì, mọi người vào đó biết đâu sẽ nhận được cơ duyên đổi đời nào cũng nên".
Chúc Hải Hiên chăm chú nghe hắn nói, hỏi: "Vậy vì sao..."
"Nhưng mà...", Tần Ninh ngán ngẩm nói: "Nhưng trong lúc chờ đợi, có một số người năm lần bảy lượt sỉ nhục ta".
"Ta là một người nhỏ nhen, ích kỷ, bị người ta nói thế nên tức lắm, không biết trút giận vào đâu, mấy ngày qua chịu đựng mãi nên thành nội thương luôn rồi".
"Nếu không trút cục tức này ra thì ta phá đại trận kiểu gì cũng thất bại thôi nên ta đang chờ hết bực bội đây".
"Khổ nỗi ta quá nhỏ mọn, ngờ đâu càng nhịn càng tức, tức chết ta!"
Ba vị đại sư Chúc Hải Hiên, Mạc Khai Nguyên và Bùi Văn Giác trố mắt nhìn nhau.
Võ giả các đại thánh vực cũng nhăn mặt.
Có ma nó tin!
Tinh Nhiễm Thiên tiến lên, chắp tay nói: "Tần công tử, trước đó quả thật mọi người trong lúc nóng giận đã buông lời không phải với ngươi, bọn ta bằng lòng chịu tội".
"Xin lỗi Tần công tử".
Tần Ninh nhìn về phía Tinh Nhiễm Thiên, cười hỏi: "Các chủ Tinh Nhiễm Thiên, ông có đắc tội ta đâu mà xin lỗi?"
"Chỉ có những người khiến ta bực mình thế này tự đi xin lỗi thì ta mới hết bực thôi!"
Mọi người nghe vậy đều hiểu.
Các đại thánh vực đến đây ít nhiều gì đều không vừa mắt Tần Ninh.
Nhưng biểu hiện rõ ràng nhất chắc chắn là người của Huyết tông và Tu La điện.
Ba người La Chước, Nguyên Hãn Nghĩa và La Mạc An cầm đầu Tu La điện.
Ba người Huyết Ngạn Phong, Huyết Hồng và Huyết Nguyên Bân cầm đầu Huyết tông.
Lúc đó hai phe này làm to chuyện lắm.
Chắc hẳn người Tần Ninh đang nói là đội ngũ hai phe này rồi.
Bấy giờ, tất cả mọi người đều im lặng.
"Xin lỗi thì xin lỗi!"