Nói như thế, Tần Ninh dung hợp Thạch Tượng Quỷ Cổ, chắc chắn cũng phải chịu đựng áp lực cực lớn.
Chỉ cần ông ta có thể chịu đựng được! Chịu đựng được đến khi Tần Ninh không đủ khả năng thừa nhận cực hạn là được! Chịu đựng! Xem ai chịu đựng giỏi hơn ai! Trong lòng hạ quyết tâm như vậy, Đào Vĩnh Thịnh không ngừng né tránh, biến công thành thủ.
Mà Tần Ninh cũng chú ý tới điểm này.
“Ngươi cảm thấy ta không chịu đựng được dung hợp như vậy, chỉ cần ngươi kiên trì là sẽ không có chuyện gì sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Tần Ninh cười nói: “Quả thật là ta đang phải chịu đựng áp lực rất lớn, nhưng mà với ngươi, ta vẫn có thể chịu đựng được!”
Vừa dứt lời.
Tần Ninh nắm chặt hai tay lại.
Tay trái đao, tay phải kiếm.
Đao kiếm do tiên hỏa thuần túy ngưng tụ ra trực tiếp tung.
Tới bước này rồi thì hoàn toàn là dùng lực lượng áp chế, không cần tiên quyết gì bùng nổ.
Chỉ cần uy lực của tiên hỏa thuần túy là được rồi, uy lực bùng nổ của Cửu Tiên Tinh Nguyên Thuật cũng đủ.
Ầm ầm ầm... Cổ Cửu thành vốn đã biến thành phế tích, lúc này mặt đất lại nứt ra.
Trong đêm tối, mười tượng đá bay lên trên không tấn công.
Bóng người nhìn như nhỏ bé của Đào Vĩnh Thịnh cũng bộc phát ra khí thế mãnh liệt như núi cao vạn trượng, như biển khơi ngàn dặm, sáng chói giống một hành tinh dưới bầu trời đêm.
Đây chính là Tiên Quân! Làm ra động tác nào cũng có khí thế rung chuyển trời đất.
Rầm rầm rầm... Trên trời dưới đất, tất cả đều là tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng.
Đào Vĩnh Thịnh bị mười tượng đá công kích, từ trên xuống dưới cả người đầm đìa máu tươi, mái tóc dài hỗn độn, sắc mặt khó coi.
Bản thể ra tay, uy lực càng thêm bá đạo.
Ông ta không ngăn cản được.
Vì cái gì?
Dựa vào cái gì?
Một kẻ chỉ là Huyền Tiên lại có thể khiến Tiên Quân trung vị như ông ta không thể chịu đựng nổi như thế! Nếu còn tiếp tục, ông ta sẽ có nguy cơ ngã xuống.
Vất vả lắm mới tu hành thành Tiên Quân trung vị, ông ta dấn thân vào U Cổ tộc là vì để sau này có thể tiến vào vùng trời rộng lớn hơn, thể hiện ra tài hoa năng lực của mình, mà không phải chết ở chỗ này! “Thánh Thiên Quy Nhất Kiếm!”
Đào Vĩnh Thịnh đột nhiên quát lên, trường kiếm đảo qua, kiếm uy khủng bố dường như muốn cắt không gian trời đất ra một rãnh trời, một rãnh đất.
Mười tượng đá lúc này vỡ tan ầm ầm.
Nhưng ngay sau đó.
Mười tượng đá lại xông ra lần thứ hai.
Đào Vĩnh Thịnh hoàn toàn nổi giận.
Công kích khủng bố như vậy mà vẫn không thể đẩy lui Tần Ninh.
“Phá!”
Đột nhiên.
Mười tượng đá vờn quanh Đào Vĩnh Thịnh, trong giây lát đã nâng cánh tay lên, đánh về phía ông ta.
Ầm! Tiếng nổ trầm thấp hoàn toàn vang vọng.
Cả người Đào Vĩnh Thịnh bị đập lún xuống mặt đất.
Da thịt khắp người ông ta đều bị nứt nẻ, trong miệng phun ra máu tươi, cả người quỳ rạp trong hố sâu dưới đất, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cho dù như thế nào cũng không đứng dậy được.
Thân hình khổng lồ của Thạch Tượng Quỷ Cổ đi đến từng bước một, đứng ở trước người Đào Vĩnh Thịnh, từ trên cao nhìn xuống, quan sát ông ta nửa chết nửa sống.
“Bắt tay với dị tộc, chắc chắn sẽ phải chết trong tay Tần Ninh ta”.