Mà Tần Ninh cùng hàng trăm thân ảnh sau khi biến mất khỏi tế đàn, ngay sau đó, xuất hiện trên mảnh đất xa lạ.
“Đây…”
Lúc này, nhìn xung quanh, trời đất biến đổi, một khoảng vắng lặng.
Loại vắng lặng này khiến người ta có cảm giác đang ở thời hồng hoang.
Mà lúc này, phóng mắt nhìn lại, vô số đài đá đều nhô lên trên mặt đất.
Mỗi một đài đá đều cao tầm mười trượng, đường kính trăm trượng, rộng rãi hùng vĩ, kéo dài không dứt.
Hơn nữa, bốn phía đài đá này đều khắc họa ra những ấn ký phức tạp, nhìn kỹ thì giống như thánh thú.
“Đi!”
Tần Ninh lúc này không ngừng bước, dẫn nhóm người trực tiếp xâm nhập.
Mà không bao lâu sau, nhóm Thánh Hoàng của năm phương thánh cảnh cũng dẫn hơn hai trăm người xông vào.
Thấy cảnh tượng trước mắt, võ giả năm phương kinh ngạc không nguôi.
Một công trình kinh người như thế này là điều bọn họ chưa từng nghe, chưa từng thấy bao giờ.
“Đuổi theo!”
Tiếng ra lệnh vang lên, hơn trăm bóng người lần lượt xông lên...
Vào giờ phút này, nhóm Hạo Thiên, Dương Thanh Vân, Diệp Viên Viên đều không hề biết Tần Ninh định làm gì, chỉ là Tần Ninh đi quá nhanh không chút ngưng nghỉ khiến bọ họ không có thời gian hỏi thăm.
Ước chừng nửa ngày sau, hơn trăm người mới từ từ dừng lại.
Lúc này, phóng mắt nhìn ra xa, không gian phía trước đang lấp lóe ánh sáng.
Giống như là có một lớp tường chắn đang ở đây.
Mà trước mặt tường lại có năm cột đá chọc trời đứng ngạo nghễ.
Trên mỗi cột đá chọc trời lại khắc ghi lại những ấn ký mà con người không thể nào tìm hiểu.
“Đây là...”
Trong nháy mắt, mọi người kinh ngạc khôn xiết.
Thủ đoạn như vậy thì phải do thần thánh phương nào làm ra đây chứ?
“Nơi phong cấm Thánh Đế!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Năm đó, năm vị Thánh Đế của năm phương thánh cảnh đã bị phong cấm ở đây”.
Nghe vậy, đám người đều kinh hãi lui về sau mấy bước.
“Còn sống hay đã chết vậy ạ?”, Thạch Cảm Đương thốt lên hỏi.
“Đương nhiên là đã chết”.
Tần Ninh nhìn cột đá chọc trời, nói tiếp: “Năm phương thánh cảnh lần này đến là vì mục tiêu này đây”.