Hứa Huyền Diệp lập tức xin xỏ: "Ca à, cho đệ đi mà, xin ca đó. Thiên Nguyên Thánh Thủy uống một ngụm thôi cũng đã có công dụng thần kỳ rồi. Núi Thiên Nguyên Thánh Thủy cao vạn trượng của huynh đủ cho đệ uống ít nhất trăm năm đó. Khi nào uống cạn nó, đệ sẽ có thể thành tiên".
"Thế thì lãng phí quá".
Tần Ninh lại bước lên một bước, ngọn núi khổng lồ biến mất, một tấm bia đá xuất hiện.
Mà lúc này, trên bia đá khắc sáu chữ to.
Hứa Huyền Trần! Hứa Huyền Diệp! Sáu chữ to ấy rồng bay phượng vũ.
Tần Ninh đi thẳng vào vấn đề: "Được rồi, mỗi người dung nhập một đạo hồn phách bản nguyên vào thử xem!"
"Được".
Hứa Huyền Diệp tiến lên phía trước, bao trùm một đạo ấn ký hồn phách căn nguyên lên tên của mình.
Giờ phút này, Tần Ninh cũng hành động.
Ấn ký hồn phách căn nguyên bao trùm lên.
Ngay lúc đó, sáu chữ lớn chợt lóe sáng. Tiếp đó, khí tức khiến người ta sợ hãi tràn ngập ra khắp nơi.
Mà một khắc sau, ánh sáng hội tụ xung quanh sáu chữ lớn kia và hóa thành từng bức họa.
Trong bức tranh, một thiếu niên áo trắng đang dạy một đứa trẻ sáu bảy tuổi tu hành.
"Huyền Diệp, vận chuyển sức mạnh trong cơ thể hội tụ vào trong biển hồn phách, thừa thế xông lên, thế như hổ dữ, chưa vào núi Nam thì tuyệt đối không được quay đầu lại".
"Trời đất ơi, sao đệ lại đần thế hả? Ta đã nói đệ hãy thừa thế xông lên rồi mà".
"Ca à, đệ thừa thế xông lên rồi nhưng sức lực không đủ mà".
"Nên ta mới nói đệ đần đấy!"
Hai bóng người một cao một thấp, thiếu niên không ngừng khiển trách đứa bé.
Hình ảnh chuyển sang một khung cảnh khác.
"Huyền Diệp, Cực Cảnh Cực Cảnh, đây là cảnh giới theo đuổi trình độ cao nhất, đệ còn chưa đạt tới cực hạn nữa".
"Ca, đệ thấy đệ tới rồi á".
"Cút bà đệ đi!"
"Hầy...", tiếp nối ngay sau đó là một vùng núi sông mênh mông.
Sóng nổi cuồn cuộn trên con sông lớn.
"Ca, chúng ta tới đây để làm gì thế?"
"Để đệ đột phá giới hạn của bản thân".
Hứa Huyền Trần trong y phục trắng đẩy một phát, Hứa Huyền Diệp lập tức rơi xuống sông.
Một khắc sau, từng bóng đen dài trăm trượng xuất hiện trên dòng sông gợn sóng bơi về phía Hứa Huyền Diệp.
"A...", một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hứa Huyền Diệp vùng vẫy, kêu la thảm thiết giữa sông: "Ca ơi, ca hại đệ đấy hả! Nếu đệ chết thì cha mẹ đệ sẽ giết ca đó".
"Xùy...", Hứa Huyền Trần đứng trên sông, giễu cợt nói: "Lo mà tu luyện cho đàng hoàng vào".